Ban đêm, trong một thành phố hạng hai phồn hoa.
Trên đường xe cộ như nước, cuộc sống về đêm bắt đầu, khiến rất nhiều người trẻ tuổi bước ra khỏi căn phòng nóng nực, là thời gian thỏa sức tiêu sài.
Tô Hiểu ngồi xổm trên nóc của một biệt thự hai tầng, gió đêm thổi qua, khiến cậu thấy thật mát mẻ.
Tô Hiểu mặc một bộ quàn áo đen, trên đầu trùm một cái mũ màu đen rộng rãi, giấu bản thân trên trần nhà tối đên.
Bộ quần áo này mặc vào mùa hè oi ả, cho dù có là buổi tối, cũng khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Nhưng nó không là gì so với những bất hạnh mà cậu đã trải qua, cậu đã chờ ở đây được hai giờ.
Với tuổi tác của Tô Hiểu bây giờ, đáng lẽ là thời gian học đại học tươi đẹp, nhưng cậu vì hận thù, nên đã từ bỏ việc học từ ba năm trước, bắt đầu học một số kiến thức khác.
Học giải phẫu cơ thể người, cách chiến đấu, cách phá khóa nhanh chóng.
Bắt đầu thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.......
Hai giờ sau, có một chiếc xe màu đen sang trọng từ từ lái vào sân biệt thự, tiếng động cơ nặng nề tắt lịm, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mang theo men rượu bước ra.
Vì uống quá nhiều rượu, bước chân người đàn ông trung nên có chút lảo đảo.
Tô Hiểu ngồi trên nóc biệt thự, rút ra thanh trường đao bên người, trường đao ra khỏi vỏ, toàn thân đen nhánh, mượn bóng đêm kiến người ta khó mà phát hiện được.
Thả người nhảy xuống từ nóc nhà cao sáu mét, cánh tay linh hoạt của Tô Hiểu trong không trung nắm được góc nhô ra của biệt thự, tốc độ rơi xuống chậm lại.
An toàn rơi xuống đất, Tô Hiểu rơi xuống ngay trước mặt kẻ thù.
Không có một lời nói vô nghĩa nào, trường đao trong tay Tô Hiểu cắt ngang không khí, phát ra một tiếng nghẹn ngào, chém đứt cổ của kẻ thù.
Máu tươi phun ra ngoài, cho dù Tô Hiểu cố gắng tránh, nhưng ống tay áo và mu bàn tay vẫn dính máu tươi.
Kè thù đã say, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã té ngửa trên mặt đất.
Vết thương này không khác gì cái chết, nên Tô Hiểu lập tức chạy về phía ít người.
Dư quang liếc qua, Tô Hiểu nhìn thấy một người mặc đồng phục vệ sĩ.
Cho dù cậu giết người ở đây, nhưng bị người ta tận mắt nhìn thấy cũng không quan trọng, cậu che mặt rất kỹ.
Nhưng ngay sau đó, Tô Hiểu cảm thấy lông tơ dựng đứng, tên vệ sĩ kia rút ra một khẩu súng bên hông, súng ngắn đen nhánh, thân súng thon dài, còn trang bị ống giảm thanh.
Sao tên vệ sĩ kia lại có súng, Tô Hiểu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận.
Đằng sau có ít nhất mười mấy biệt thự rộng lớn, tên vệ sĩ kia đứng cách cậu tầm hai mươi mét, nếu chọn trốn thì sau lưng sẽ lộ ra cho địch thấy trở thành một tấm bia ngăm sống.
Gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Tô Hiểu là giải quyết ngọn nguồn nguy hiểm, mà không phải trốn.
Nghiêng người xông về phía trước, Tô Hiểu chạy thành hình chữ S, cố gắng không để bị bắn trúng.
"Đoàng, đoàng, đoàng..."
Khẩu súng gắn ống giảm thanh, chỉ phát ra vài tiếng vang nhỏ.
Tô Hiểu mới chạy ra khoảng năm mét, thì cảm thấy bắp chân tê dại, sau đó ngực cũng truyền đến cảm giác tương tự.
Tô Hiểu biết mình trúng đạn, dù cậu là người đến báo thù, nhưng không phải cậu chưa từng bị trúng đạn.
Cảm giác vô lực lan tràn khắp cơ thể, Tô Hiểu không thấy sợ hãi, chỉ có chút không cam lòng mà thôi.
Còn chưa báo được thù, mà cậu đã ngã, còn bị người lạ giết chết, đây là chuyện cực kì uất ức.
Dùng hết chút sức lực cuối cùng, Tô Hiểu ném trường đao trong tay ra ngoài.
Một đao này căn bản là giao phó cho trời, nhưng ông trời như cảm nhận được Tô Hiểu không cam lòng, cùng với những bất công cậu gặp, thanh trường đao kia xoay vài vòng trên không rồi như kì tích đâm vào ngực tên vệ sĩ.
Tô Hiểu tê liệt ngã trên đất, trên mặt nở nụ cười.
Thanh trường đao kia được cậu bôi một lớp độc thần kinh, còn là loại hỗn hợp, tên vệ sĩ kia bị đâm chắc chắn phải chết.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, Tô Hiểu cảm giác đầu bị đánh mạnh, sau đó trước mắt là một mảnh đen kịt.
Còn chút ý thức cuối cùng sót lại, Tô Hiểu mơ hồ nghe thấy.
"Liệp sát giả, "Nhạc viên Luân Hồi" mở ra vì bạn."
--------------
[Bắt đầu truyền tống cơ thể....]
[Mười phần trăm, năm mươi phần trăm, một trăm phần trăm, hoàn thành truyền tống, qua kiểm tra cho thấy cơ thể Liệp Sát giả bị tổn thương nghiêm trọng, đợi chữa trị......]
[Ý thức của Liệp Sát giả chưa thức tỉnh, trì hoãn lệnh chữa trị, duy trì trạng thái sinh tồn thấp nhất, thời gian duy trì mười phút.....]
[Tích.....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nhac-vien-luan-hoi&chuong=1]
Phát hiện thiên phú của Liệp Sát giả là thiên phú trưởng thành, thời gian sinh tồn cộng thêm hai giờ.]
Trong bóng tối, mấy hàng chữ màu xanh nhạt lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dưới dòng chữ màu xanh nhạt, người Tô Hiểu đầy máu nằm trong hư không.
Ngón tay co lại, Tô Hiểu mơ màng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, đầu tiên Tô Hiểu có hơi mờ mịt, nhưng nhớ lại họng súng đen ngòm, lập đứng muốn đứng dậy.
Đau nhức kịch liệt truyền đến, Tô Hiểu đau đến mức muốn ngất đi.
Cố sức ngồi dậy, Tô Hiểu liếc nhìn xung quanh, ngoài mấy hàng chữ màu xanh phát sáng, bốn phía xung quanh tối đen như mực.
[Liệp Sát giả, chào mừng đến với "Nhạc viên Luân Hồi"]
Một hàng chữ bỗng dưng xuất hiện trước mặt Tô Hiểu, nhưng Tô Hiểu không đi xem hàng chữ kia, mà bắt đầu kiểm tra vết thương trên người.
Bắp chân bị bắn thủng, da thịt cuộn lại quanh miệng vết thương, dùng ngón tay cũng có thể dễ dàng thăm dò bên trong.
Trong tình cảnh máu me này, Tô Hiểu chỉ nhăn mày chứ không có biểu hiện gì khác.
Cậu đã trải hoa hoàn cảnh còn tàn khốc hơn như này gấp mười lần, vậy nên chút vết thương nhỏ này không đủ để cậu thay đổi sắc mặt.
Vết thương ở ngực càng nghiêm trọng hơn, nhưng cho dù là vết thương ở bắp chân hay ở ngực, đều không chảy máu nữa.
"Tôi không chết?"
Đặt tay lên ngực, Tô Hiểu cản thấy trái tim đang đập mạnh.
[Liệp Sát giả, bạn chưa chết, có/không đồng ý gia nhập "Nhạc viên Luân Hồi" không, chỗ này có tất cả những gì bạn muốn.]
Tô Hiểu đã sớm chú ý đến những hàng chữ đáng nghi kia, nhưng xuất phát từ tính cảnh giác với những gì bản thân không biết, nên cậu không để ý đến những dòng chữ đó.
Tình huống hiện tại có chút kì lạ, cậu trúng đạn chắc chắn phải chết, nhưng lại sống sót một cách kì lạ, hơn nữa trước mặt cậu là một dãy số màu đỏ như máu đang đếm ngược.
[1: 35: 10], [1: 35: 9]....
Một giờ ba mươi lăm phút chín giây, nếu Tô Hiểu đoán không sai, đây là ý của dãy số kia, hơn nữa còn đang đếm ngược.
Những con số màu đỏ này khiến Tô Hiểu cảm thấy không lành, giống như khi con số này đếm ngược về không, cậu sẽ chết.
[Liệp Sát giả, mau chóng kết nối với "Nhạc viên", ký khế ước, nếu không bạn sẽ chết sau "một giờ ba mươi lăm phút"]
Quả nhiên, những con số này đại diện cho thời gian cậu còn sống, vết thương của cậu quá nặng, phải chết từ lâu rồi.
"Đao của tôi đâu."
Tô Hiểu không để ý đến "khế ước" hay "Nhạc viên", mà hỏi đối phương về đao của mình.
Thanh đao kia là kỷ vật duy nhất ba mẹ lưu lại cho cậu, nghe nói là cụ tổ cậu lấy được từ một quan lại, vẫn luôn lưu truyền đến thế hệ của cậu.
[Phần lớn vật phẩm ở hiện thực không thể mang vào trong "Nhạc viên", hãy mau chóng ký khế ước.]
Tô Hiểu im lặng, dòng chữ màu xanh nhấp nháy, chắc là do chưa từng gặp "Liệp Sát giả" nào giống như Tô Hiểu.
"Khế ước? Nói nghe một chút, tôi phải làm gì, có thể nhận được cái gì."
Thời gian sống sót giảm dần, khiến Tô Hiểu không có nhiều thời gian để trì hoãn, hơn nữa cậu cảm thấy, chắc là mình gặp phải một sự kiện "Siêu tự nhiên", chuyện này khiếu cậu dao động.
Tô Hiểu rất cần sức mạnh để báo thù, mà cùng với sự nguy hiểm của sự kiện "siêu tự nhiên", chính là sức mạnh phi thường.
[Ký khế ước, bạn sẽ xuyên qua các "vị diện diễn sinh", hoàn thành các nhiệm vụ "Nhạc viên Luân Hồi" giao, nhận được "Thế giới chi nguyên", cuối cùng xem lấy được bao nhiêu "Thế giới chi nguyên", hơn nữa phần thưởng cố định cũng rất phong phú.]
[Không có chuyện gì mà "Nhạc viên Luân Hồi" không làm được.]
....
Rất nhiều chữ hiện ra, Tô Hiểu đọc cẩn thận.
"Không có chuyện gì mà không làm được? Có thể hồi sinh người chết không?"
Những chữ màu xanh trên không trung bỗng đứng yên, rồi biến mất toàn bộ.
[Xét thấy thân phận của bạn là Liệp Sát giả, không thể.]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận