21
Tôi vốn dĩ chưa từng có ý định để Giang Yến rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Trước khi anh ta nhập viện, tôi và Giang Hoài đã bàn bạc kỹ lưỡng với bác sĩ, dặn họ phải đặc biệt lưu tâm đến Giang Yến.
Nhà họ Giang không thiếu tiền.
Thuốc gì cần uống, mũi tiêm nào cần chích, tuyệt đối không được bỏ sót.
"Em trai tôi lúc lên cơn luôn miệng nói mình không có bệnh, không chịu uống thuốc."
"Chúng tôi hết cách rồi, đành phải dỗ dành rằng thuốc đó chỉ là giả."
Bác sĩ hiểu ý, cam đoan sẽ chăm sóc chu đáo cho Giang Yến.
Chỉ cần rảnh, tôi đều đến thăm anh ta.
Tình trạng của Giang Yến ngày càng tệ, càng ngày càng giống một kẻ tâm thần thực sự.
Thỉnh thoảng, anh ta than thở với tôi rằng mình mất ngủ, chán ăn, lại thường xuyên cáu gắt vô cớ.
Tôi thầm cười trong lòng.
Số thuốc bác sĩ kê cho anh ta đều là thuốc điều trị bệnh nhân tâm thần.
Người bình thường uống vào, phản ứng phụ là chuyện đương nhiên.
Nhưng bề ngoài, tôi vẫn luôn nhẹ giọng an ủi: "Anh cố chịu thêm vài ngày nữa, chú Giang nói đợi ông ấy xong việc thì sẽ đón anh về nhà."
22
Thực tế, ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Những ngày Giang Yến ở bệnh viện tâm thần, Giang Hoài cũng không rảnh rỗi.
Chú Giang tuổi tác đã cao.
Thời gian qua chú ấy làm việc quá độ, cuối cùng không chịu nổi được mà bị đột quỵ, liệt nửa người.
Bây giờ cũng đang nằm viện điều trị.
Là con trai ruột, Giang Hoài nghiễm nhiên tiếp quản vị trí của chú ấy.
Nhưng trong công ty vẫn có vài lãnh đạo cấp cao có dã tâm, khăng khăng cho rằng Giang Yến cũng có phần trong sản nghiệp nhà họ Giang, muốn anh ta đích thân đứng ra lên tiếng.
Giang Hoài không phản đối, ngược lại, hắn ta dẫn họ đến thăm Giang Yến.
Dù tinh thần có vấn đề, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự căm ghét của Giang Yến đối với Giang Hoài.
Vừa thấy Giang Hoài, anh ta lập tức nổi điên, chỉ tay vào mặt hắn ta chửi rủa: "Thằng con hoang như mày thì có tư cách gì?!"
Nghe vậy, các lãnh đạo cấp cao lập tức sáng mắt, cảm thấy có cơ hội.
Nhưng nụ cười trên môi họ còn chưa kịp tắt, y tá đã đẩy cửa bước vào, chuẩn bị tiêm thuốc cho Giang Yến.
Giang Yến dĩ nhiên không chịu phối hợp.
"Tôi không có bệnh! Tôi là người trọng sinh!"
"Mau thả tôi ra! Công ty nhà tôi còn chờ tôi về tiếp quản!"
Y tá chẳng lạ gì cảnh này, kiên nhẫn dỗ dành: "Được rồi được rồi, anh cứ tiêm thuốc, uống thuốc đầy đủ, rồi sẽ được về thừa kế tài sản, được không nào?"
Những người đứng ngoài rùng mình một cái, không bao lâu sau liền viện cớ rút lui.
Giang Hoài không vội rời đi, hắn ta còn một tin tức muốn thông báo với Giang Yến.
Vừa rồi, bệnh viện đã gọi điện thoại cho hắn ta.
Dì Tống đột nhiên nguy kịch, cấp cứu không thành, đã qua đời.
Giang Yến sững sờ, mắt đỏ hoe.
Ngay sau đó, anh ta lao về phía Giang Hoài như phát điên, hận không thể xé nát hắn ta ra.
Lúc tôi vừa bước ra khỏi thang máy, liền thấy một nhóm nhân viên y tế vội vã chạy vào phòng bệnh của anh ta.
Giang Yến bị trói chặt trên giường.
Tứ chi không thể động đậy, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng: "Giang Hoài, là mày hại chết mẹ tao! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Giang Hoài khẽ cười, giọng điệu hờ hững: "Giang Yến, tỉnh táo lại đi."
"Mẹ cậu rõ ràng là do chính tay cậu giết chết."
"Quên rồi sao? Đêm đó, chính cậu đã đâm bà ấy mười bảy nhát dao."
Giang Yến lập tức im bặt.
Môi anh ta run rẩy dữ dội, nhưng không nói được lời nào.
Đến khi anh ta nhìn thấy tôi đứng trước cửa.
"Uyên Uyên…" Ánh mắt anh ta tràn đầy mong chờ: "Nó nói dối đúng không?"
23
"Tất cả những gì anh ta nói đều là sự thật."
Tôi nhìn đôi mắt trũng sâu của Giang Yến, nhếch mày: "Kẻ giết dì Tống… đúng là anh mà."
Vừa dứt lời, ánh mắt Giang Yến như có thứ gì đó vỡ vụn.
Tôi cúi xuống, vỗ nhẹ lên mặt anh ta: "Sao lại làm ra vẻ mặt này? Đâu phải lần đầu tiên anh giết người."
Gió thu đột ngột ùa đến.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.
"Uyên Uyên, lời em vừa nói có ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/y-n-hoa-tr-i&chuong=10]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận