Sắc mặt cha thay đổi liên tục, cuối cùng nhìn về phía Tề Hiên, trầm giọng nói: “Thế tử nói không sai, người đâu, đuổi hắn ra khỏi phủ họ Thẩm, không bao giờ được bước vào cửa phủ họ Thẩm một bước nữa.”
“Còn nữa...” Cha nhìn về phía Thẩm Vi, dừng lại một lát, tiếp tục nói, “Cũng mời ra ngoài luôn đi.”
Đây là ý muốn đuổi cả Thẩm Vi và Tề Hiên đi.
Thẩm Vi không dám tin mở to mắt, lắc đầu nói: “Người muốn đuổi con đi sao? Phụ thân… Mẫu thân, sao người không nói gì!”
Không ai giúp được nàng ấy.
Cũng sẽ không giúp nàng ấy.
Mẫu thân quay đầu đi, mặc cho hạ nhân động thủ.
“Ha... Tình thân máu mủ gì chứ, đều là chó má! Vì chút chuyện nhỏ, vậy mà đến nhi nữ ruột cũng không cần nữa, đúng là lòng dạ sắt đá! Các người không xứng làm phụ mẫu ta!”
“Ngày thường nói hay lắm, nào là yêu thương ta biết bao, Văn Cảnh gây áp lực một câu liền không cần ta nữa, xu viêm phụ thế, bán con cầu vinh!”
Sau khi kinh ngạc, là sự tức giận tột độ, khiến Thẩm Vi không ngừng buông lời ác độc.
Những lời này, cũng sẽ cắt đứt tình cảm cuối cùng của phụ mẫu đối với nàng ấy.
Từ đó, nàng ấy sẽ bị cô lập không nơi nương tựa, lẻ loi một mình.
Quay về Hầu phủ, Văn Cảnh trông vẻ mặt như thường.
Nhưng ta biết, hắn tức giận rồi.
Ta thử dỗ hắn, nhưng sắc mặt hắn không hề tốt lên chút nào.
Thật khó hầu hạ mà.
Ta thở dài một hơi.
Thấy ta không dỗ hắn nữa, hắn ngược lại chủ động để ý đến ta.
“Nàng...” Văn Cảnh hơi nhíu mày, ánh mắt ngầm chứa ấm ức: “Sự kiên nhẫn của nàng chỉ có từng đó thôi sao?”
Ta dựa sát lại, mím môi nói: “Vậy, chàng muốn thế nào mới có thể nguôi giận?”
“Nàng thề đi.”
Ta sững sờ.
“Thề sau này, sẽ không để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm.”
Ta cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn làm theo lời hắn nói, thề một lời.
Lông mày của Văn Cảnh lại không hề giãn ra, ngược lại nhíu càng chặt hơn: “Nàng luôn như vậy...”
“Từ nhỏ đến lớn, không có gì là nàng thật sự để tâm, ngoại trừ muội muội kia của nàng.”
“Nó ngu ngốc như vậy, lại dung túng phu quân của mình làm ra chuyện sai trái như thế, nàng sẽ không tha thứ cho nó chứ?”
Ta nói: “Sẽ không.”
“Sau này, trong lòng ta cũng sẽ không còn có nó nữa.”
Ta dỗ dành: “Ngược lại sẽ có thêm một người là chàng.”
Câu nói này không biết chỗ nào dỗ được Văn Cảnh vui vẻ, đôi lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Muội muội ta thật lòng đối đãi, trả giá tất cả lại coi thường ta.
Phu quân ta e dè vạn phần, suy nghĩ nhiều điều lại lo lắng cho ta.
Con người à, thật kỳ lạ.
11
Phụ mẫu hoàn toàn thất vọng về Thẩm Vi rồi, cũng cắt đứt việc chu cấp cho nàng ấy.
Lúc Thẩm Vi lại đến cửa, bị người gác cổng đuổi đi, đến mặt phụ mẫu cũng không gặp được.
Nàng ấy cũng nén một hơi tức, không đến Thẩm phủ nữa.
Nhưng ngày tháng sẽ mài mòn góc cạnh của nàng ấy, lúc nàng ấy thật sự thiếu tiền bạc, lại đến Linh Lung Các.
Nàng ấy muốn càn quét thêm một phen nữa, đem đi bán lấy tiền.
Lần này, lại không ai nghe lời nàng ấy.
Thẩm Vi bất mãn nói: “Sao? Coi lời của ta như gió thoảng bên tai à? Biết ta là ai không? Ta là muội muội của thiếu phu nhân! Lát nữa ta sẽ đến chỗ tỷ tỷ mách tội các ngươi!”
Ta đứng sau lưng nàng ấy, đợi nàng ấy ra oai xong, cười nhẹ nói: “Thẩm Vi.”
Thân hình Thẩm Vi cứng đờ, từ từ quay người lại, ánh mắt lảng tránh: “Tỷ tỷ...”
Ta nhàn nhạt nói: “Muội không còn là nhi nữ Thẩm gia nữa rồi, ta cũng không phải tỷ tỷ của muội.”
“Từng đường kim mũi chỉ ở đây, đều không liên quan đến muội, nếu thật sự xem trúng thứ gì, thì trả tiền bạc đi.”
Thẩm Vi mở to mắt, run giọng nói: “Tỷ... tỷ thật sự giận muội rồi sao? Chỉ vì chút chuyện nhỏ đó?”
“Chuyện nhỏ.”
Ta cười khẽ một tiếng.
“Thẩm Vi, muội đúng là vừa ngu vừa xấu xa, phụ mẫu yêu thương muội mười lăm năm, muội nói không cần là không cần, sau khi bỏ trốn cùng người khác, phát hiện cuộc sống khổ sở, chịu không nổi, lại quay về vẫy đuôi cầu xin.”
“Mù mắt đi chọn một kẻ trăng hoa vô dụng, lại còn muốn mọi người thu dọn tàn cuộc cho ngươi. Dựa vào đâu? Chỉ vì ngươi họ Thẩm?”
“Tiếc là, Thẩm Vi, tình cảm trên đời này đều không chịu nổi sự hao mòn, cả Thẩm gia, không còn ai nhận ngươi nữa rồi.”
Ta xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, lần đầu tiên lộ ra vẻ lạnh lùng trước mặt nàng ta.
Mặt Thẩm Vi trắng bệch, liền giơ tay lên, muốn tát ta một cái.
Lần này, ta nắm chặt lấy cánh tay nàng ta, không để cái tát kia giáng xuống mặt mình nữa.
“Muốn đánh ta?”
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, ta bây giờ là thế tử phu nhân, còn ngươi chỉ là dân thường, dám làm ta bị thương, kết cục sẽ ra sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-m-ng&chuong=6]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận