3.
Thẩm Lê nói tôi không lãng mạn, nên tôi xin ý kiến của các đồng nghiệp, quyết định tổ chức một buổi lễ cầu hôn lãng mạn cho cô ấy.
Vào hôm sinh nhật của Thẩm Lê, sau khi tăng ca xong, quần áo cũng chưa kịp thay đã chạy đến nơi cô ấy tổ chức sinh nhật, trước mặt mọi người, quỳ xuống cầu hôn Thẩm Lê.
Mọi người hoan hô và vỗ tay.
“Thẩm Lê cậu cứ nói Chu Trạm không biết lãng mạn, cái này không phải lãng mạn sao?”
“Hâm mộ quá đi.”
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
……
Ngày hôm đó, Thẩm Lê cảm động đến bật khóc.
Sau đó chúng tôi thuận lợi kết hôn, tôi cứ nghĩ cuộc sống sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mà mọi chuyện lại không giống như tôi tưởng tượng, sau khi kết hôn Thẩm Lê càng khó tính hơn.
Cô ấy nói, nếu đã kết hôn thì nên lấy gia đình làm chủ.
Thẩm Lê từng chấp nhận mọi công việc của tôi, nhưng sau khi kết hôn lại bắt đầu khó chịu.
Quý Diên rốt cuộc cũng chạy đến, hắn đau lòng đỡ Thẩm Lê đang gục ngã ở dưới đất.
“Cậu đừng tự trách mình như vậy, cậu không làm gì sai, chuyện của Chu Trạm chỉ là một tai nạn.”
“Cậu nên nghĩ cho mình, cho ba mẹ, và những người yêu thương cậu trên thế giới này, bọn họ sẽ rất đau lòng khi thấy cậu như vậy.”
Nhưng lần này Thẩm Lê lại không bị thuyết phục, cô ấy hung dữ mà nhìn Quý Diên một cái, sau đó đẩy hắn ra:
“Cậu không nhìn thấy hay sao, đây là cái gì, là Chu Trạm muốn gây bất ngờ cho tôi, mà tôi lại làm cái gì?”
“Tôi hiện tại mới nhận ra, Chu Trạm nói không sai, cậu luôn ở bên cạnh tôi châm ngòi chia rẻ chúng tôi, nếu không nghe lời cậu, Chu Trạm sẽ không chạy ra ngoài, sẽ không chết….”
Quý Diên định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng, chuông cửa lại vang lên.
Lần này là đồng nghiệp của tôi ở khoa ngoại, quần áo còn chưa kịp thay, chắc chắn là vội chạy đến đây.
“Tôi cũng vừa mới biết được, Chu Trạm gặp tai nạn ngoài ý muốn, xin cô hãy nén đau lòng.”
Đồng nghiệp nhìn thoáng qua Quý Diên, tức giận mà nói thay tôi: “Tuy rằng bây giờ tôi nói những lời này là không thích hợp, nhưng tôi cũng muốn thay mặt đồng nghiệp tốt của tôi nói vài lời.”
“Chu Trạm vẫn luôn nói với chúng tôi, anh ấy luôn cảm thấy có lỗi với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-a-c-a-v&chuong=6]
Anh ấy đã bỏ lỡ rất nhiều ngày kỷ niệm quan trọng đối với cô, nhưng thân là một người bác sĩ, chúng tôi cũng thể tự chủ được.”
“Khi cô quyết định ở bên Chu Trạm, cô nên hiểu cho anh ấy.”
“Cô nói Chu Trạm không quan tâm cô, nếu không để cô trong lòng, anh ấy cũng không lao vào biển lửa để cứu bạn, cũng không vì vậy mà tổn thương vĩnh viễn cánh tay, khiến anh ấy không thể cầm dao mổ được nữa.”
“Cô có biết đôi tay đối với bác sĩ quan trọng thế nào không? Đó là mạng sống của một người bác sĩ, anh ấy vì bảo vệ cô mà cả mạng sống cũng từ bỏ.”
Sắc mặt Quý Diên đang đứng bên cạnh trở nên xanh lét.
Thẩm Lê không thể tin được mà nhìn qua Quý Diên, giây tiếp theo một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Quý Diên.
“Tại sao cậu lại gạt tôi?”
Quý Diên che mặt, không cam lòng mà nói: “Thẩm Lê, chỉ vì tôi quá yêu cậu, từ trước đến nay đều là tôi ở bên cạnh cậu, những việc tôi làm cho cậu còn nhiều hơn Chu Trạm, vì cái gì mà cậu không để ý đến tôi?”
“Cậu và Chu Trạm không xứng, hai người không hề hợp nhau, ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc, chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho cậu!”
Thẩm Lê không có trả lời, nở nụ cười mỉa mai.
Quý Diên mím môi, có chút chột dạ: “Lời tôi nói tuy khó nghe, nhưng Chu Trạm thật sự đã không còn, cậu vì cái gì không thể buông bỏ quá khứ mà ở bên tôi?”
“Chát”
Thẩm Lê tát thêm một cái nữa, hét lên: “Đồ đê tiện, cút ngay cho tôi!”
Bọn họ đều đi hết rồi, Thẩm Lê đột nhiên nhớ ra cái gì, lảo đảo mà chạy vào phòng, bắt đầu lục tung mọi thứ, cuối cùng cũng tìm thấy báo cáo bệnh án của tôi.
Thẩm Lê cuối cùng cũng gục ngã, cô ấy giống như cái bong bóng, xụi lơ trên mặt đất, khóc không thành tiếng, run rẩy, liên tục đấm vào ngực.
Trước đây, tôi chưa từng thấy Thẩm Lê khóc vật vã như vậy, điều tôi sợ nhất chính là nhìn thấy cô ấy khóc, tôi không phải người ngọt ngào, không biết an ủi cô ấy, chỉ biết đau lòng cho cô ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận