Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÒ ĐÙA CỦA VỢ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-08 01:47:23
Tôi nghĩ rằng tôi đã không còn buồn nữa, nhưng tim tôi lại nhói đau, tôi theo thói quen mà ngồi xuống muốn lau nước mắt cho cô ấy.
“Hãy quên anh đi, anh cũng sẽ quên em. Em hãy tìm người thật sự phù hợp với em. anh không hận em chỉ là chúng ta không yêu nhau đủ nhiều thôi.”
Thẩm Lê đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi.
Tôi vô thức mà nín thở theo bản năng, nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô ấy xả nước đầy bồn tắm.
Cô ấy muốn tắm?
Khi thấy Thẩm Lê cầm dao cạo lông mày bên cạnh bồn rửa mặt lên tôi mới biết cô ấy muốn làm gì. Tôi cố gắng lấy con dao đi nhưng hết lần này đến lần khác đều xuyên qua cô ấy.
Tôi chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn Thẩm Lê rạch lên cổ tay mình, sau đó bình tĩnh mà nằm vào bồn tắm, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra, từ từi nhuộm đỏ toàn bộ nước trong bồn tắm.
Tôi đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, nhưng may mắn thay ba mẹ vợ vì không yên tâm để cô ấy một mình nên đã đến thăm cô ấy, kịp thời cứu được cô ấy.
Thẩm Lê được đưa tới bệnh viện, cô ấy khóc lóc trách ba mẹ không cho cô ấy đi gặp tôi.
Ba mẹ cũng khóc: “Ba mẹ biết con đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại. Nhưng con còn ba mẹ, chẳng lẽ con lại bất hiếu bỏ ba mẹ mà đi, muốn chúng ta kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-a-c-a-v&chuong=7]

Hay là muốn ba mẹ chết theo con mới vừa lòng?”
Thẩm Lê không ngừng khóc lóc, bây giờ ai nói gì cô ấy cũng không nghe lọt tai nữa.
Một y tá đứng kế bên không nhịn được mà nói: “Cô chết như vậy cũng không làm được gì, bác sĩ Chu cứu người chữa bệnh, mà cô lại không biết quý trọng bản thân mình, nếu thật sự sau khi cô chết gặp được bác sĩ Chu, cô sẽ ăn nói thế nào, anh ấy sẽ tha thứ cho cô sao?”
Những lời này thật sự có tác dụng, Thẩm Lê đã từ bỏ ý định tự sat.
Đêm đó, Thẩm Lê không ngủ, không khóc, không quậy phá, chỉ nằm nhìn lên trần nhà. Tôi không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau, cô ấy đi đến phòng làm việc như thường lệ, nhưng mà không phải cô ấy đi làm, cô ấy đến để đóng cửa phòng tranh.
Mọi người không hiểu, tôi cũng không hiểu, nhưng Thẩm Lê đã quyết định.
Sau khi đóng cửa phòng tranh, Thẩm Lê đột nhiên đi học làm y tá.
Thẩm Lê nói với tấm ảnh của tôi: “Em muốn hiểu hơn về anh, đi trên con đường anh đã từng đi.”
Công việc y tá mệt hơn so với tưởng tượng của cô ấy, mỗi ngày đều mệt mỏi trở về nhà, cho dù như vậy, cô ấy cũng không từ bỏ, mỗi ngày đều ngồi nói chuyện với tấm ảnh của tôi, kể cho tôi nghe những gì cô ấy học được ngày hôm đó.
“Chu Trạm, anh thật giỏi, đáng tiếc đến bây giờ em mới thực sự hiểu anh.”
Bất giác, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót, không biết nên vui hay buồn.
Thẩm Lệ kiên trì cho đến khi tốt nghiệp và đi làm ở trung tâm phục hồi chức năng.
Cô ấy rất kiên nhẫn và chuyên nghiệp, bệnh nhân cũng rất thích cô ấy. Nhìn từng bệnh nhân hồi phục, cô ấy liền cảm thấy có thành tựu, lập tức khoe với tôi khi về nhà, sau đó lại nghẹn ngào.
“Chụ Trạm, em nhớ anh.”
Tôi ngồi bên cửa sổ đung đưa hai chân, tôi vẫn luôn ở đó.
Tôi cùng đi làm với cô ấy, ngày này qua ngày khác. Trước đây tôi luôn có một mong muốn là sẽ không còn người bệnh nữa, tôi sẽ dành tất cả thời gian để ở bên Thẩm Lê.
Hiện tại mong muốn của tôi lại trở thành sự thật bằng cách này. Hôm nay ở trung tâm phục hồi chức năng có một người quen cũ là Quý Diên.
Sau khi bị Thẩm Lê từ chối, cuối cùng Quý Diên cũng bỏ cuộc. Tôi không biết gì về cuộc sống của hắn ta sau đó, đương nhiên tôi cũng không có hứng thú muốn biết.
Tuy nhiên, hôm nay hắn lại ngồi trên xe lăn.
Thẩm Lê rất chuyên nghiệp, không biểu lộ cảm xúc gì, đối xử với hắn như những bệnh nhân khác.
Quý Diên đỏ mắt, tự cười chính mình: “Cậu nói đây có phải là báo ứng không? Tôi đã bị tai nạn ở đúng nơi Chu Trạm xảy ra tai nạn, có thể cả đời này đều phải ngồi trên xe lăn.”
Thẩm Lê sửng sốt một lát, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc: “Không ai có thể đoán trước được chuyện gì có thể xảy ra, nhưng ít nhất cậu vẫn còn sống, đúng không?”
Quý Diên rơi nước mắt, giọng nói run run: “Mấy năm nay cậu sống thế nào?”
Thẩm Lê nhìn lên trần nhà, như muốn nuốt nước mắt vào trong: “Rất tốt, tôi đang sống thay cho Chu Trạm.”

Bình Luận

0 Thảo luận