Loading...
Trọng sinh: Tân nương của Đại thái giám
Tác giả: Đừng thở dài U
Thể loại:
Cổ Đại, Ngôn Tình, SE, Trọng Sinh

Tình trạng:
Đang ra
Chương
1
Lượt đọc
8
Đánh giá
0.00/5
Giới thiệu truyện:
Trinh tiết của ta đã trao cho một thái giám, một kẻ không có gốc rễ nhưng lại có những thủ đoạn không giống người thường.
Giọt m/á/u tượng trưng cho sự thuần khiết của nữ tử theo ngón tay hắn nhỏ xuống tấm chăn gấm dưới thân, gương mặt ta tái nhợt, ta gắng gượng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Đại giám đã hài lòng chưa?”
...
Giọt m/á/u tượng trưng cho sự thuần khiết của nữ tử theo ngón tay hắn nhỏ xuống tấm chăn gấm dưới thân, gương mặt ta tái nhợt, ta gắng gượng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Đại giám đã hài lòng chưa?”
...
Trinh tiết của ta đã trao cho một thái giám, một kẻ không có gốc rễ nhưng lại có những thủ đoạn không giống người thường.
Giọt m/á/u tượng trưng cho sự thuần khiết của nữ tử theo ngón tay hắn nhỏ xuống tấm chăn gấm dưới thân, gương mặt ta tái nhợt, ta gắng gượng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Đại giám đã hài lòng chưa?”
Tô Hạc Chi chậm rãi dùng khăn lụa lau đi vết m/á/u chưa khô trên tay, ánh mắt dừng lại trên đôi chân run rẩy của ta, hắn cười chế nhạo:
“Mới thế đã không chịu nổi rồi sao? Nàng đã gả cho bản giám, sau này vẫn phải chịu thêm nữa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Sống lại một đời, ta chủ động viên phòng cùng đại giám.
Kiếp trước, ta bị kế mẫu, cũng là muội muội ruột của mẫu thân ta lừa gạt, trở thành con dao trong tay kẻ khác để đối phó với nam nhân này, ban đầu hắn vẫn còn rất nhẫn nhịn ta. Nhưng về sau, ta bị xúi giục mà càng thêm quá đáng, cuối cùng chạm tới giới hạn của hắn, ta bị giam trong địa lao chịu đủ mọi sự hành hạ.
Chính miệng kế muội đã nói cho ta biết tất cả đều do di mẫu đứng sau giật dây, ngay cả mẫu thân cũng là do di mẫu kia hại c/h/ế/t.
Chỉ vì phủ Thượng thư muốn bám vào cái cây to là đại giám này, nhưng kế mẫu lại không nỡ gả nữ nhi của mình cho một thái giám chịu khổ, mà ta thì mẫu thân mất, phụ thân chẳng thương, đương nhiên trở thành lựa chọn thích hợp nhất.
Ta bị nhốt trong địa lao tăm tối không có ánh mặt trời, ngày ngày bị người ta t/r/a t/ấ/n, cuối cùng c/h/ế/t tại nơi đó. Không hiểu vì sao, linh hồn ta lại trôi dạt bên cạnh hắn suốt mười năm, tận mắt thấy hắn quyền khuynh triều chính, ngay cả hoàng thất cũng phải e dè hắn, rồi lại thấy hắn bị độc phát do chất độc mấy năm trước, cuối cùng phải bỏ mạng.
Cái c/h/ế/t của hắn khiến đám giả nhân giả nghĩa ở phủ Thượng thư nhặt được món hời, được phong thưởng, dựa vào đâu mà đám ngụy quân tử đó dám giẫm lên xương cốt của ta để trèo lên trên. Mang theo căm hận và oán khí, ta đã trùng sinh về ngày đại hôn với hắn.
Khoảnh khắc này, tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của một tiểu thư khuê các đều bị ta giẫm nát dưới lòng bàn chân, kiếp trước ta đã thấy rõ, nếu hắn sống tốt, ta không chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, ta cũng sẽ không c/h/ế/t thê thảm đến vậy.
Nghĩ tới đây, ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân và áp lên mặt mình, người trước mặt anh tuấn tuyệt mỹ, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, nét mặt góc cạnh vô cùng tuấn tú, trên trán điểm nốt chu sa đỏ tươi như máu, tựa như yêu nghiệt, chỉ là đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia lại đỏ ngầu, đáy mắt mang theo sự tàn bạo, hắn lạnh lùng rút tay ra, hung hăng bóp lấy cổ ta, từ từ siết chặt, hắn thưởng thức vẻ mặt đau đớn vì nghẹt thở của ta: “Khắp kinh thành đều đồn rằng Diêu tiểu thư khuê nữ mẫu mực, không ngờ Diêu tiểu thư lại có sở thích này, nếu đã muốn xem thái giám trúng xuân dược sẽ thành ra bộ dạng gì, vậy sao bản giám nỡ làm Diêu tiểu thư thất vọng, tất nhiên phải cho nàng mở mang tầm mắt rồi.”
Ta khó nhọc ép ra vài chữ giải thích từ cổ họng: “Không phải ta, là nha hoàn của phủ Thượng thư.”
Không khí trong phổi ngày càng ít, khuôn mặt ta đỏ bừng, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng, sống lại một đời, lẽ nào ta còn c/h/ế/t sớm hơn cả kiếp trước sao?
Giọt m/á/u tượng trưng cho sự thuần khiết của nữ tử theo ngón tay hắn nhỏ xuống tấm chăn gấm dưới thân, gương mặt ta tái nhợt, ta gắng gượng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Đại giám đã hài lòng chưa?”
Tô Hạc Chi chậm rãi dùng khăn lụa lau đi vết m/á/u chưa khô trên tay, ánh mắt dừng lại trên đôi chân run rẩy của ta, hắn cười chế nhạo:
“Mới thế đã không chịu nổi rồi sao? Nàng đã gả cho bản giám, sau này vẫn phải chịu thêm nữa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Sống lại một đời, ta chủ động viên phòng cùng đại giám.
Kiếp trước, ta bị kế mẫu, cũng là muội muội ruột của mẫu thân ta lừa gạt, trở thành con dao trong tay kẻ khác để đối phó với nam nhân này, ban đầu hắn vẫn còn rất nhẫn nhịn ta. Nhưng về sau, ta bị xúi giục mà càng thêm quá đáng, cuối cùng chạm tới giới hạn của hắn, ta bị giam trong địa lao chịu đủ mọi sự hành hạ.
Chính miệng kế muội đã nói cho ta biết tất cả đều do di mẫu đứng sau giật dây, ngay cả mẫu thân cũng là do di mẫu kia hại c/h/ế/t.
Chỉ vì phủ Thượng thư muốn bám vào cái cây to là đại giám này, nhưng kế mẫu lại không nỡ gả nữ nhi của mình cho một thái giám chịu khổ, mà ta thì mẫu thân mất, phụ thân chẳng thương, đương nhiên trở thành lựa chọn thích hợp nhất.
Ta bị nhốt trong địa lao tăm tối không có ánh mặt trời, ngày ngày bị người ta t/r/a t/ấ/n, cuối cùng c/h/ế/t tại nơi đó. Không hiểu vì sao, linh hồn ta lại trôi dạt bên cạnh hắn suốt mười năm, tận mắt thấy hắn quyền khuynh triều chính, ngay cả hoàng thất cũng phải e dè hắn, rồi lại thấy hắn bị độc phát do chất độc mấy năm trước, cuối cùng phải bỏ mạng.
Cái c/h/ế/t của hắn khiến đám giả nhân giả nghĩa ở phủ Thượng thư nhặt được món hời, được phong thưởng, dựa vào đâu mà đám ngụy quân tử đó dám giẫm lên xương cốt của ta để trèo lên trên. Mang theo căm hận và oán khí, ta đã trùng sinh về ngày đại hôn với hắn.
Khoảnh khắc này, tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của một tiểu thư khuê các đều bị ta giẫm nát dưới lòng bàn chân, kiếp trước ta đã thấy rõ, nếu hắn sống tốt, ta không chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, ta cũng sẽ không c/h/ế/t thê thảm đến vậy.
Nghĩ tới đây, ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân và áp lên mặt mình, người trước mặt anh tuấn tuyệt mỹ, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, nét mặt góc cạnh vô cùng tuấn tú, trên trán điểm nốt chu sa đỏ tươi như máu, tựa như yêu nghiệt, chỉ là đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia lại đỏ ngầu, đáy mắt mang theo sự tàn bạo, hắn lạnh lùng rút tay ra, hung hăng bóp lấy cổ ta, từ từ siết chặt, hắn thưởng thức vẻ mặt đau đớn vì nghẹt thở của ta: “Khắp kinh thành đều đồn rằng Diêu tiểu thư khuê nữ mẫu mực, không ngờ Diêu tiểu thư lại có sở thích này, nếu đã muốn xem thái giám trúng xuân dược sẽ thành ra bộ dạng gì, vậy sao bản giám nỡ làm Diêu tiểu thư thất vọng, tất nhiên phải cho nàng mở mang tầm mắt rồi.”
Ta khó nhọc ép ra vài chữ giải thích từ cổ họng: “Không phải ta, là nha hoàn của phủ Thượng thư.”
Không khí trong phổi ngày càng ít, khuôn mặt ta đỏ bừng, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng, sống lại một đời, lẽ nào ta còn c/h/ế/t sớm hơn cả kiếp trước sao?
Chương Mới
Xem tất cả
CÙNG ĐĂNG BỞI Mộc Tĩnh
xem thêmĐánh Giá
Không có đánh giá nào.
Hâm mộ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận