Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Giành Lại Ánh Hào Quang

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-01-15 00:09:22
"Nếu đã như vậy thì tôi cũng thêm một điều kiện. Nếu cô thua, cô sẽ ký hợp đồng làm bảo mẫu cho tôi trong hai mươi năm, mỗi ngày phải rửa chân, giặt đồ lót cho tôi."

Chủ tịch hội đồng quản trị cười híp mắt sờ đùi Tiêu Tiêu, in bản hợp đồng đánh cược ra, trước sự chứng kiến của mọi người.

"Bắt đầu từ tuần sau, ba tháng sau sẽ phân thắng bại."

Tiêu Tiêu nhìn tôi, cười rất đắc ý: "Quên nhắc cô một điều, trong ba tháng tới, giải thưởng duy nhất trong giới giải trí là giải Kim Mạch Tuệ của Liên hoan phim, cô không có bất kỳ bộ phim điện ảnh nào, chắc chắn sẽ thua."

Tôi cười, quay người rời đi.

Cô ta nói không sai, trong ba tháng tới, giải thưởng duy nhất trong giới giải trí chỉ có giải Kim Mạch Tuệ.

Nhưng ai nói hình tượng ngôi sao nữ có IQ cao của tôi sẽ giành giải thưởng trong giới giải trí?

08

Bước ra khỏi phòng họp, chị Hứa lộ rõ vẻ lo lắng.

"Cô Thẩm, sắp tới có thể sẽ có nội dung cần xuất hiện trên máy quay, đã lâu rồi cô không xuất hiện trước ống kính, lỡ như..."

Cô ấy biết rõ tôi không phải là Thẩm An Chi trước đây nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng vạch trần.

"Đừng lo, một người sắp bị ép rời khỏi giới giải trí rồi, dù có tệ đến đâu thì cũng không tệ bằng việc rời khỏi giới giải trí, không phải sao?"

Tôi mỉm cười vỗ vai cô ấy trấn an.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/Trong-sinh-gianh&chuong=6]


"Chị Hứa, đừng quên, người em gái luôn bị nuôi ở bên ngoài của Thẩm An Chi là người mới thi đỗ vào đại học trọng điểm, hơn nữa thành tích còn đứng đầu toàn trường. Chỉ số IQ cao như vậy, Thẩm An Chi có thể không có được sao?"

Tôi cố ý không xưng "tôi" để ám chỉ và nhắc nhở chị Hứa về thân phận thật của mình.

Tôi không sợ cô ấy biết tôi là ai bởi vì tôi vốn dĩ là Thẩm An Chi, chỉ là danh hiệu ngôi sao nhí bị giành mất, cái tên cũng đã bị người khác cướp mất.

Kể cả chuyện này có bị tiết lộ, tất cả bằng chứng cũng sẽ chỉ ra một kết quả duy nhất, đó là tôi chính là Thẩm An Chi thật sự.

Hơn nữa, đối với một người quản lý mà nói, nghệ sĩ chính là tác phẩm của họ, càng nhiều tác phẩm thì càng tốt, danh tiếng càng lớn, thu nhập cũng càng cao.

Mà chị Hứa đã làm nghề được vài năm vì không muốn bám víu vào đại gia nên trong tay chỉ còn lại một nghệ sĩ là Thẩm An Chi.

Nếu Thẩm An Chi bị chỉ trích và rời khỏi giới giải trí, con đường làm quản lý của cô ấy cũng coi như chấm hết.

Chị Hứa hiểu ý tôi, ánh mắt nhìn tôi sáng rực: "Nếu như cô Thẩm luôn giữ được thái độ tốt như thế này, dù là lá bài nát thì tôi cũng nguyện ý đánh đến cùng với cô.”

Nói rồi cô ấy đưa tay ra, móc vào ngón út của tôi rồi lắc lắc.

"Vậy thì coi như đã thỏa thuận xong."

"Ừm, đã thỏa thuận xong."

Cả hai chúng tôi nhìn nhau cười, giống như hai đứa trẻ vừa đạt được một thỏa thuận nào đó, rồi dùng ngón cái chạm vào nhau như một lời hứa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang không khí.

Tôi lấy điện thoại ra, người gọi đến có ghi chú là "Mẹ bảo bối", mới nhớ ra đây vẫn là điện thoại của em gái tôi.

Bởi vì từ khi bị gửi đến quê, tôi không bao giờ được phép đặt ghi chú cho bọn họ bằng những xưng hô thân mật trong gia đình nữa, sợ bị người khác phát hiện và ảnh hưởng đến sự nghiệp của em gái tôi.

Trong điện thoại của tôi, ghi chú từ trước đến nay đều là tên của mẹ tôi.

Tôi ấn nút nghe, giọng nói lạnh lùng của mẹ vang lên từ đầu dây bên kia.

"Mày tưởng bản thân khoác thêm cánh là có thể trở thành phượng hoàng sao? Giờ có gan nên không về nhà rồi à?"

"Trong vòng nửa tiếng nữa mà không cút về đây, có tao ở đây, đừng hòng trộm đi những thứ không phải của mình."

Tôi cười: "Mẹ yên tâm, con chỉ lấy những gì thuộc về mình, con không thèm của người khác đâu.”

Bên kia im lặng hai giây rồi cúp máy.

Tạm biệt chị Hứa, tôi về nhà và mang theo bản sao hợp đồng cá cược.

Vừa mở cửa, tôi đã bị em gái tôi túm tóc.

Tôi mất thăng bằng, bị cô ta kéo vào nhà và ném xuống tấm thảm trong phòng khách, rất nhiều ngôi sao nhỏ xuất hiện trước mắt tôi.

"Thật sự tưởng mình là nàng Lọ Lem có thể biến hình hả? Cướp đồ của tao? Mày cũng xứng sao! Mày là nỗi ô nhục của cả nhà, là bùn dưới chân!"

"Trả lại tất cả thiết bị và tài khoản của tao ngay!"

Em gái tôi vừa chửi vừa lao tới định đánh tôi nhưng bị mẹ ngăn lại.

Nhưng mẹ không phải là để bảo vệ tôi.

"Con gái yêu, khuôn mặt của nó còn có giá trị, nếu bị thương thì không thể thay con xuất hiện trước ống kính được nữa."

Nhìn hai mẹ con tình cảm mặn nồng, tôi bật cười chế nhạo.

Vừa ngồi lên ghế sofa, tôi rút ra bản hợp đồng cá cược đã photo và ném cho bọn họ.

"Hợp đồng của cô đây, những phần còn lại của cuộc cá cược cô tự đi mà nhận giải thưởng, nhớ đừng thua đấy."

Bình Luận

0 Thảo luận