Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỒNG TRÁO CON TÔI VỚI TIỂU TAM

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:21:24
8
Đồng thời, tôi liên hệ với Trương Sâm để bày kế, tìm một đối tác kinh doanh từ nơi khác tiếp cận Cố Đình Vân.

Người đó nói rằng có một dự án muốn giao cho hắn, đề nghị hợp tác và hỏi xem hắn có hứng thú không.

Cố Đình Vân dĩ nhiên lập tức đồng ý.

Dù sao thì từ sau khi tôi quay lại, địa vị của hắn trong công ty đã lung lay, hắn đang rất cần một thương vụ như thế này để chứng minh bản thân.

Cùng lúc đó, tôi cũng viện cớ kiểm tra camera an ninh của khu chung cư, thu thập bằng chứng về việc hắn thường xuyên ra vào căn hộ của Hoàng San San.

Người mà Trương Sâm tìm đến đã đưa ra một mức lợi nhuận cực kỳ hấp dẫn, khiến Cố Đình Vân không chút do dự mà sa vào bẫy, đem toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm đổ hết vào dự án.

Không chỉ vậy, hắn còn lấy cả số tiền đã đưa cho Hoàng San San để đầu tư.

Hắn muốn nuốt trọn toàn bộ lợi nhuận từ dự án này, nhưng đáng tiếc số vốn của hắn không đủ, cộng thêm của Hoàng San San cũng vẫn thiếu.

Để bù vào khoản tiền còn thiếu, hắn chỉ có thể bán đi cổ phần của mình.

Giờ chỉ còn xem hắn có dám bán hay không.

Buổi tối, khi Cố Đình Vân tan làm về nhà, tôi nhìn thấy sắc mặt u ám của hắn liền biết ngay hắn đang do dự về chuyện gì, nhưng tôi không nói một lời.

Đúng lúc đó, điện thoại hắn đổ chuông – nhạc chuông riêng biệt dành cho Hoàng San San.

Sau chừng ấy thời gian, tôi đã quá quen thuộc với điều này, nhưng hôm nay, khuôn mặt Cố Đình Vân lại tràn đầy vẻ bực bội và mất kiên nhẫn.

Hắn bắt máy, giọng điệu khó chịu: "Làm gì?"

Đầu dây bên kia, Hoàng San San rõ ràng bị hắn dọa sợ, dường như nói gì đó.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-tr-o-con-t-i-v-i-ti-u-tam&chuong=5]


Chỉ là lần này, Cố Đình Vân không còn như trước, lập tức đứng dậy rời đi nữa, mà lại cáu kỉnh cúp máy.

Hắn ngồi một mình trong phòng khách, hút thuốc suốt đêm đến sáng, sau đó vội vàng ra ngoài.

Xem ra, hắn đã hạ quyết tâm.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trương Sâm báo cho tôi biết rằng Cố Đình Vân đã đồng ý bán cổ phần.

Tôi lập tức thông báo cho người của mình thu mua lại số cổ phần đó.

Hiện tại, số tài sản này vẫn là của riêng hắn, nếu chúng tôi ly hôn, hắn dù có ra đi tay trắng cũng không đến mức nghèo túng, thậm chí vẫn còn là cổ đông trong công ty.

Nhưng tôi không muốn hắn giữ lại bất cứ thứ gì, hắn phải mất sạch tất cả và biến khỏi cuộc sống của mẹ con tôi.

Dám động đến con trai tôi thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả.

Tất cả những chuyện này chỉ là cái bẫy mà tôi giăng ra mà thôi, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không trả cho Cố Đình Vân dù chỉ một xu.

Về phần Hoàng San San, vì thái độ lạnh lùng của Cố Đình Vân tối qua, cô ta bắt đầu hoảng loạn.

Cô ta vừa mới sinh con, lo sợ mình thất sủng, thế nên buổi tối lại nịnh nọt chạy sang đây.

Mà Cố Đình Vân, sau khi trút bỏ được áp lực trong lòng, tâm trạng cũng tốt lên, vậy nên thật sự đã mở cửa cho cô ta giữa đêm, cả hai lén lút vào phòng khách vụng trộm với nhau.

Tôi đang lo không tìm được lý do để ly hôn với hắn, giờ lý do tự dâng đến tận cửa, sao tôi có thể không nhận lấy?

Thế nên, khi hai kẻ đó lén lút chui vào phòng khách, tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát, nói rằng nghi ngờ trong nhà có trộm, nghe thấy bên ngoài có tiếng người lạ.

Cảnh sát không chậm trễ, nhanh chóng có mặt. Tôi cũng chẳng khách sáo, chỉ thẳng về phía phòng khách.

Tôi nói với họ rằng bên trong có giọng phụ nữ xa lạ, nghi ngờ là trộm.

Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, sau đó một người bước lên, giơ chân đá tung cánh cửa.

Bên trong lập tức vang lên một tiếng hét thất thanh, rồi ánh đèn "tách" một cái bật sáng.

Cố Đình Vân và Hoàng San San co rúm trong chăn, khiếp đảm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Còn tôi, thì bày ra bộ dáng đau khổ, tuyệt vọng.

“Các người… các người…”

Cố Đình Vân sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ xuống trước tôi:

“Vợ ơi, vợ ơi, anh thật sự sai rồi! Đều là Hoàng San San dụ dỗ anh!”

Bình Luận

0 Thảo luận