Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON TRAI NHÀ HÀNG XÓM DÙNG KÉ WIFI RỒI ĂN VẠ NHÀ TÔI

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-13 16:53:39
8
Ba ngày sau, bà Lưu đuổi theo Nam Nam chạy khắp cả khu.
“Ai cho mày chuyển tiền cho cậu họ mày hả!”
“Cậu họ bảo sẽ mua cho con bộ trang bị vũ trụ vô địch lợi hại nhất, có thể tung hoành trong game!”
Bà Lưu tức đến mức gần như sùi bọt mép: “Hơn 800.000 mua cái đồ ông trời cha nào vậy! Tao đánh ch.ết mày cái thằng súc sinh! Giờ cậu họ mày đã biến mất tăm rồi.”
Bà Lưu kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Sau khi nghe tin mẹ tôi bị bệnh cần tiền điều trị, tôi lại tìm Sử Dịch Đàm vay tiền, anh ta lập tức hiểu rằng tôi chẳng còn “mỡ màng” gì để moi.
Bản thân anh ta vốn đã nợ như chúa chổm, chỉ riêng hai lần ăn cơm cùng tôi, lần nào cũng phải nghe vô số cuộc gọi đòi nợ.
Loại người cùng đường như thế này, vì tiền thì chẳng từ thủ đoạn nào.
Có tiền trong tay rồi, giờ chắc anh ta đã vượt biên mất dạng.
Bà Lưu đang đuổi Nam Nam giữa đường thì đột nhiên ôm ngực ngã xuống, 120 đến đưa đi, chẩn đoán là nhồi máu cơ tim cấp tính.
Nam Nam lập tức cầm khẩu súng đồ chơi “xả đạn” vào mẹ một trận, rồi nhặt viên đạn dưới đất nhét vào miệng bà ta.
Nó chắc tưởng rằng viên đạn đó giống hệt viên thuốc nitroglycerin.
Sau khi xuất viện, bệnh nghiện mạng của Nam Nam chẳng giảm chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-trai-nh-h-ng-x-m-d-ng-k-wifi-r-i-n-v-nh-t-i&chuong=7]

Mấy lần tôi gặp, nó đều chìa tay đòi mẹ đưa điện thoại.
Không được, nó liền đấm đá, mắng chửi bà Lưu: “Sao mẹ không ch.ết đi!”
“Mẹ ch.ết rồi, con mới được thừa kế điện thoại của mẹ!”
Có hàng xóm thấy ngứa mắt, lên tiếng dạy bảo mấy câu.
Bà Lưu lập tức chỉ tay vào mặt hàng xóm mắng té tát: “Con tao không đến lượt mấy người chỉ trỏ, nó muốn làm gì thì làm!”
Người ta có lòng lại bị coi như gan lừa, ai còn muốn rước họa vào thân nữa.
Rõ ràng Nam Nam càng ngày càng nghiện mạng, tâm trí bị trò chơi điện thoại mê hoặc, cứ có cơ hội là cắm đầu vào máy.
Bà Lưu khóc lóc gõ cửa nhà tôi, van xin tôi cắt mạng Wi-Fi.
“Cứ thế này thì Nam Nam sẽ hết thuốc chữa mất.”
Việc này liên quan gì đến tôi?
“Dì Lưu, người đòi dùng mạng nhà tôi là dì, không muốn dùng nữa cũng là dì, rốt cuộc dì muốn thế nào?”
“Dì cầu xin cháu, nể tình bao năm làm hàng xóm, cháu giúp dì một lần được không, ngắt mạng đi.”
Lúc xúi con đổi thuốc nitroglycerin của mẹ tôi, bà Lưu đâu có nghĩ đến tình hàng xóm bao năm.
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, không thể. Thời nay nhà nào mà sống nổi nếu mất mạng internet, bà Lưu?”
“Huống hồ, tôi dùng mạng nhà mình thì liên quan gì đến dì?”
“Tôi lên mạng cũng chẳng phạm pháp, còn con trai dì, liên quan gì đến tôi?”
9
Tiền của bà Lưu bị lừa sạch, nhưng phía tiệm đàn piano thì đâu dễ bỏ qua, lập tức kiện ra tòa, yêu cầu cưỡng chế thi hành án. Bà Lưu lại lì lợm không chịu dọn khỏi nhà.
Ông chủ tiệm đàn piano cũng chẳng phải dạng vừa, ông ấy thuê mấy gã xăm trổ rồng phượng ngày ngày đến tận cửa.
Giờ bọn đòi nợ cũng “có văn hóa” rồi, không chửi không quậy, chỉ dùng mưu.
Bà Lưu càng sợ cái gì, họ càng làm cái đó.
Từng người một rút điện thoại ra, ngồi chơi game cùng con trai bà ta suốt ngày đêm.
Mỗi ngày, bà Lưu phải hầu hạ cả đám người chơi game, trơ mắt nhìn con trai ngày càng chìm sâu vào ảo giác trong trò chơi.
Bà Lưu gần như sụp đổ.
Một đêm gió đen trăng lạnh, bà ta kéo con trốn về quê, hy vọng không có mạng internet thì có thể cai được.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bà ta lại dắt con trở về, sau lưng còn có người của ban quản lý khu phố đi theo, khuyên hai mẹ con quay lại bệnh viện.
Bà Lưu khoát tay, cười lạnh mỉa mai: “Mấy người đúng là mất lương tâm. Tôi với con trai đang khỏe mạnh thế này, bắt tôi vào ICU, một ngày hơn chục ngàn, sao? Bệnh viện cho mấy người hoa hồng à?”
Mẹ tôi lúc lên lầu có hỏi chuyện gì xảy ra.
Thì ra sau khi về quê, con trai bà Lưu chịu không nổi cơn nghiện điện thoại, phản ứng ngày càng nặng, y như lên cơn cai ma túy. Nó dần trở nên mất tỉnh táo, suốt ngày nghĩ mình đang ở trong game.
Đầu tiên là đứng trên mái nhà nhảy xuống, gãy chân chưa đủ, lại cầm chổi làm súng bắn lừa, bị lừa đá thẳng vào đầu.
Kinh khủng nhất là khi thấy chai thuốc diệt cỏ paraquat trước cửa, Nam Nam tưởng đó là “nước hồi phục năng lượng” trong game, tu ừng ực.
Ban đêm, nó còn tưởng mẹ mình là đồng đội bị bắn trúng, lúc bà Lưu ngủ, nó ép dì uống cả chai paraquat, kéo mẹ dậy, nói phải “chạy bo” tối nay để “ăn gà”.
Nhưng cái “bo” này chạy không thoát, lại nuốt hết vào bụng.
Cả hai được đưa gấp vào bệnh viện, rửa dạ dày xong, bác sĩ yêu cầu ở lại theo dõi.
Bà Lưu tỉnh táo nói mình không sao, chửi bệnh viện muốn lừa tiền, rồi ầm ĩ kéo con bỏ viện.
Mẹ tôi còn bảo, trông hai mẹ con lúc đó đúng là chẳng có gì bất thường.
Tôi chỉ biết thở dài bất lực.
Tôi kể cho mẹ nghe về sự khủng khiếp của paraquat, bề ngoài nhìn như không sao nhưng bên trong các cơ quan đã bắt đầu suy kiệt, đặc biệt là phổi, sẽ dần xơ hóa.
Điều tàn nhẫn nhất là khi cơ thể bước vào giai đoạn suy sụp, con người vẫn tỉnh táo hoàn toàn.
Khi hồi chuông tử vong vang lên, bà Lưu và Nam Nam sẽ chỉ có thể mở mắt nhìn cái ch.ết đến mà bất lực.
Vài ngày sau, người ta phát hiện bà Lưu và Nam Nam trong phòng. Tay và cổ họ đều đã đen sẫm, miệng trào đầy máu tươi.
Trong tay Nam Nam vẫn còn cầm điện thoại.
Miệng bà Lưu há ra như thể bị ngạt thở đến ch.ết.
Tôi bỗng cảm thấy như có sự an bài của số phận, tác dụng của paraquat chẳng phải giống hệt cách bà Lưu dạy dỗ Nam Nam hay sao?
Bề ngoài tưởng yên ả, vô hại nhưng bên trong âm ỉ gi.ết ch.ết, chỉ chờ ngày bùng phát.
Không biết giây phút cuối đời, bà Lưu có hối hận hay không, có nhận ra rằng chính sự nuông chiều và dung túng của mình đã tạo nên kết cục hôm nay.
Chỉ là… đây chính là ác giả ác báo.
Trong một chiến dịch truy bắt lớn, cảnh sát đã tóm được Sử Dịch Đàm.
Anh ta khai, ban đầu là bà Lưu tìm đến anh ta, bàn mưu để anh ta và tôi xem mắt, tìm cách cưới tôi, rồi lợi dụng Nam Nam cùng mưu sát mẹ tôi để chiếm trọn gia sản nhà tôi.
Bà Lưu còn nói, cho dù cảnh sát điều tra ra, Nam Nam là trẻ vị thành niên, cùng lắm coi như trò đùa, không thể kết án.
Đến lúc đó, tiền và nhà của chúng tôi sẽ là của họ.
Nhưng kẻ hiểm độc như bà Lưu, ngay cả ông trời cũng không dung tha, tự mình diệt vong, tự mình nuốt quả đắng.
Tôi nghĩ, thiện ác có báo, chẳng qua chưa đến lúc mà thôi.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận