Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DẠY DỖ KẾ MẪU TÂM CƠ VÀ TRA NAM ĂN BÁM

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-25 18:45:17
3
Kiếp trước, mãi đến khi lâm chung ta mới hay, trước khi Từ Hy Viện gả vào cung, nàng ta đã sớm âm thầm hẹn ước trọn đời với Trình Bỉnh Phó khi ấy chỉ là một thư sinh nghèo đang ôn thi.
Sau khi bước chân vào cửa cung sâu tựa biển, dù hưởng hết vinh hoa phú quý, Từ Hy Viện vẫn không nỡ đoạn tuyệt với tình lang.
Để có thể thường xuyên gặp lại Trình Bỉnh Phó, nàng ta đã nhắm vào ta mà giở trò.
Nàng ta bày mưu tính kế, khiến ta và Trình Bỉnh Phó liên tục chạm mặt. Lại cố công dò hỏi sở thích của ta rồi ngấm ngầm tiết lộ cho hắn, để hắn có thể dễ dàng lấy lòng từng chút một.
Khi ấy, ta vừa mới chớm nở tình cảm, ngỡ rằng gặp được chân ái, rất nhanh đã đắm chìm trong lưới tình, một mực quyết tâm gả cho hắn.
Nhờ vậy, Trình Bỉnh Phó thuận lợi trở thành phò mã, lấy thân phận ấy tự do ra vào hoàng cung, lén lút tư thông cùng Từ Hy Viện.
Nói không ngoa, bi kịch kiếp trước của ta đều bắt nguồn từ nữ nhân tên Từ Hy Viện này.
Chỉ vì tư lợi mà huỷ hoại cả đời hạnh phúc của người khác, loại đàn bà độc ác như nàng ta, có ch.ết cũng không đáng thương.
Phụ hoàng khép mắt, trầm giọng bảo Toàn Lộc: “Kéo tiện nhân này xuống Dịch Đình chờ xử trí. Còn nghiệt chủng kia, lập tức xử tử cho trẫm.”
Phụ hoàng dù sao vẫn nhớ công lao của Từ gia, nên chưa vội hạ sát Từ Hy Viện.
Nghe nói sẽ giết đứa trẻ, bản năng làm mẹ trỗi dậy, nàng ta mặc kệ thân thể suy nhược sau sinh, liều mạng lao đến giằng lấy đứa bé.
“Không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-y-d-k-m-u-t-m-c-v-tra-nam-n-b-m&chuong=2]

Ai dám… ai dám động đến con ta!”
Thấy sắc mặt phụ hoàng càng lúc càng u ám, ta liền quay sang dặn A Thiền bên cạnh: “A Thiền, đi khuyên nhủ nương nương một phen.”
A Thiền khẽ đáp, nhanh chóng lao đến ghìm chặt Từ Hy Viện, đoạt lại đứa bé, giao cho Toàn Lộc.
Từ Hy Viện giãy giụa điên cuồng.
Nhưng bao năm sống trong nhung lụa, làm sao nàng ta có thể chống lại một người đã luyện võ nhiều năm như A Thiền.
Từ Hy Viện bị ép chặt xuống đất, chỉ còn biết trơ mắt nhìn Toàn Lộc xúc từng xẻng đất, từng xẻng đất lấp dần hố chôn, chôn sống đứa bé.
“Không! Không! Con của ta!”
Cảnh tượng quá đỗi tàn nhẫn, ta đành quay đầu, khép mắt.
Dẫu đứa trẻ kia vô tội, nhưng sinh ra bởi hai kẻ ấy, chung quy cũng khó thoát một kiếp.
Ta chỉ lặng lẽ niệm chú vãng sinh, cầu mong kiếp sau nó được đầu thai vào một gia đình bình an.
“Bệ hạ, bệ hạ! Thần thiếp cầu xin người khai ân, tha cho đứa trẻ đáng thương này! Thần thiếp nguyện chịu thiên đao vạn quả, chỉ mong người tha cho nó một mạng! Bệ hạ!”
Từ Hy Viện khóc lóc đến mức không còn giữ nổi dáng vẻ đoan trang, quỳ rạp dưới đất, dập đầu cầu xin.
Phụ hoàng chỉ nhắm mắt, chậm rãi lần chuỗi Phật châu trong tay.
Từ Hy Viện dám làm ra chuyện bại hoại đến nhường ấy, nếu là dân thường, ắt đã bị trói đá dìm hồ.
Huống chi đây lại là hoàng thất.
Đảo loạn huyết mạch hoàng tộc, chính là tội tru di cửu tộc.
Phụ hoàng chưa lập tức ra tay, chẳng qua là đang mượn cớ này để nhổ tận gốc Từ gia.
Từng nhát xẻng đất lấp dần hố chôn, tiếng khóc của đứa trẻ cũng yếu ớt rồi tắt hẳn.
“Nể công lao trưởng bối nhà ngươi, trẫm sẽ không giết ngươi. Nhưng từ nay, sẽ giam ngươi suốt đời.”
“Toàn Lộc, kéo tiện nhân này xuống Dịch Đình, bắt nàng ta khổ sai cho trẫm.”
Nghe đến đây, ta không khỏi cảm thán trong lòng. Phụ hoàng nay quả thật đã già, đến tính tình cũng rộng lượng hơn xưa nhiều.
Từ Hy Viện bị lôi đi, thân thể rã rời, nửa sống nửa ch.ết, miệng không ngừng gào rủa: “Các ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!"
"Không ch.ết tử tế! Tất cả các ngươi đều không ch.ết tử tế!”
4
Từ hoàng cung trở về phủ Công chúa, vừa bước xuống xe ngựa, ta liền thấy Trình Bỉnh Phó đang sốt ruột đứng đợi ngoài cổng phủ.
Xem ra hắn đã nghe được ít nhiều phong thanh về chuyện xảy ra trong cung hôm nay.
Dưới sự dìu đỡ của A Thiền, ta từ tốn bước xuống xe, Trình Bỉnh Phó lập tức chạy tới.
Ta khẽ cười lạnh trong lòng.
Từ khi thành thân đến nay, Trình Bỉnh Phó chưa từng chủ động chờ ta bao giờ, đây là lần đầu tiên.
“Điện hạ, vi thần nghe nói hôm nay trong cung…”
Ta giơ tay làm động tác ra hiệu im lặng.
“Vào trong rồi nói.”
Vào tới nội thất, Trình Bỉnh Phó lập tức đóng cửa, đuổi lui hạ nhân.
“Điện hạ, vi thần nghe nói hôm nay Quý phi lâm bồn, bệ hạ đại nộ, đã giáng nàng ấy xuống Dịch Đình? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Ta nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
“Liên quan gì đến ngươi? Phụ hoàng ta tự có quyết đoán."
“Trình Bỉnh Phó, bản cung thấy sao mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Từ Hy Viện là ngươi lại đặc biệt để tâm vậy nhỉ?”
Trình Bỉnh Phó lập tức nghẹn lời.
Có lẽ hắn không ngờ ta, một người luôn một mực ngoan ngoãn chiều ý hắn trước kia, giờ lại có thể đột nhiên lạnh giọng chất vấn như vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn đã tìm được cái cớ để biện hộ.
“Xưa nay, phụ thân vi thần vẫn luôn giao hảo với Từ tướng quân. Nghe tin Quý phi gặp nạn, ông ấy sốt ruột vô cùng nên mới sai người truyền tin hỏi thăm, vi thần cũng vì thế mà tới dò hỏi điện hạ."
“Giờ đây Từ tướng quân công cao vọng trọng, nếu chúng ta có thể giúp được Quý phi thì cũng coi như giúp đỡ ông ấy, điều đó đối với tiền đồ của Thái tử điện hạ cũng có nhiều lợi ích mà!”
Ta nhấp một ngụm trà, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững, trong lòng thì chỉ muốn trợn trắng mắt.
Hừ, giả dối đến mức này, thật khiến người ta ghê tởm.
Ta vốn chẳng muốn tiếp tục dây dưa với Trình Bỉnh Phó.
Nhưng khoảnh khắc này, ta lại bất ngờ nảy sinh một loại mong đợi, rất muốn nhìn xem bộ dạng hắn ra sao khi biết kết cục của mẹ con Từ Hy Viện.
“Hôm nay Từ Hy Viện sinh ra một đứa quái thai, bẩm sinh có sáu ngón tay, thật sự kỳ lạ.”
Nghe đến chuyện đứa bé có sáu ngón, Trình Bỉnh Phó theo bản năng đưa tay sờ vết sẹo dài, gồ ghề trên mu bàn tay phải của hắn.
Trán hắn lập tức túa mồ hôi lạnh, từng giọt to nhỏ thi nhau lăn xuống.
Nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn, ta thấy thật buồn cười.
“Hoàng tộc xưa nay chưa từng xuất hiện loại quái thai như vậy, phụ hoàng liền ra lệnh tiến hành nghi thức nhỏ máu nhận thân."
“Ngươi đoán xem kết quả thế nào? Ha ha ha ha ha… Đứa trẻ ấy quả nhiên không phải con ruột của phụ hoàng ta."
“Phụ hoàng lập tức sai Toàn Lộc đem đứa nghiệt chủng đó chôn sống.”
Vừa nghe đến hai chữ “chôn sống”, đồng tử Trình Bỉnh Phó lập tức co rút, giãn to đến cực độ.
“Thật là đáng thương a. Lúc đầu đứa trẻ ấy còn gào khóc thảm thiết, nhưng từng xẻng đất của Toàn Lộc đổ xuống, từng chút từng chút một, tiếng khóc ấy cũng dần yếu đi, rồi cuối cùng thì tắt hẳn, ch.ết luôn.”
Trình Bỉnh Phó mặt cắt không còn giọt máu, ngã phịch xuống nền.
“Có điều, cho dù đứa bé đã ch.ết, Từ Hy Viện cũng không chịu khai ra thân phận tên gian phu. Quả là si tình đến ngốc nghếch.”
Ta nhếch môi nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ trào phúng: “Phò mã à, từ nhỏ ngươi đã là thanh mai trúc mã với nàng ta, có biết nàng ta từng có mối tình đầu nào không?”
Trình Bỉnh Phó đầy chột dạ vội vã lắc đầu.
Ta làm ra vẻ tiếc nuối, khẽ lắc đầu, rồi cùng A Thiền rời đi.
Vừa ra khỏi nội thất, ta liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng Trình Bỉnh Phó nôn mửa.

Bình Luận

0 Thảo luận