Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gặp lại em

Chuong 1- không có gì lạ

Ngày cập nhật : 2025-09-25 20:15:28
Quyển 1_ Gặp lại nhau
Chương 1- Không có gì lạ
Bầu trời phủ đầy mây đen, gió thổi lá cây xào xạc.. Trời còn chưa sáng hẳn đã tối sầm lại.
Trì Phùng khoác vội chiếc áo khoác mỏng, cắn một miếng bánh mì rồi ra khỏi nhà. Tay cô xách theo một chiếc ô đến tận khi vào ga tàu điện ngầm đôi mắt vẫn còn ngái ngủ chưa mở hết.
May thay, ga tàu điện ngầm đèn đóm sáng trưng. Khi chen chân lên tàu, miếng bánh mì trên tay cô đã rơi mất một nửa. Vừa đứng vững, chiếc điện thoại trong tay đã rung lên liên tục.
Trì Phùng luồn tay vào túi, mở WeChat ra xem trong nhóm chat ba người, Diêm Thư Đình và Triệu Nhược đang ríu rít trò chuyện.
Diêm Thư Đình: [Tối nay tụ họp đi, đi không? @Trì Phùng @Triệu Nhược]
Triệu Nhược: [Như mọi khi, ba đứa mình chén chú chén anh chứ?]
Diêm Thư Đình: [Tối nay có người hẹn Giang Diệu và vài người khác nữa đó. Lâu rồi không gặp, các cậu đi không?]
Triệu Nhược: [Tớ thì sao cũng được, Trì Phùng đâu rồi @Trì Phùng]
Trì Phùng bị kẹp giữa hai người trên tàu điện ngầm, một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh còn liên tục liếc nhìn màn hình điện thoại của cô.
Trì Phùng nghiêng màn hình đi, cau mày gõ chữ: [Tớ sao cũng được.]
Thấy động tác của cô, người đàn ông kia giơ tay lên gãi cổ, mùi hôi nách liền xộc thẳng vào mũi cô.
Đúng là xui xẻo.
Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô không ngờ bên ngoài đã gió giật mạnh, đi được vài bước thì mưa như trút nước. Chiếc ô Trì Phùng đang cầm chỉ trong chốc lát đã bị gió thổi gãy. Khi đến trường, cô đã ướt sũng như chuột lột.
Cực kỳ xui xẻo.
Cô chạy nhanh lên lầu, vừa bước vào văn phòng, còn chưa kịp tìm khăn lau khô người thì rắc rối đã tìm đến.
“Trì Phùng, cô làm sao thế? Tối qua đặt cơm không dặn kỹ à? Khách bị dị ứng với các loại hạt vừa ăn xong đã phải vào bệnh viện suýt ngất xỉu. Nguy hiểm thế cô nói xem phải làm sao bây giờ.”
Người lên tiếng là Triệu Chí Cương, trưởng nhóm hành chính của trường trung học Gia Thượng.
Trì Phùng là một giáo viên tâm lý, trước khi vào trường cô cứ nghĩ chỉ cần dạy học thật tốt là được.
Nào ngờ, cô còn trẻ tuổi lại có vẻ ngoài nổi bật, mỗi khi có tiệc tùng xã giao Triệu Chí Cương lại lôi kéo Trì Phùng đi cùng.
Sau vài lần cô từ chối, rất nhiều việc vặt không thuộc về mình đều đổ lên đầu cô, việc đặt cơm là một trong số đó.
Tóc Trì Phùng bết lại, đang nhỏ nước tong tong, ngón tay lạnh ngắt. Cô đứng đó, cúi đầu một cách ngoan ngoãn, thành thật giải thích: “Tôi không biết khách bị dị ứng với các loại hạt.”
Triệu Chí Cương nhíu mày: “Tiểu Trần không nói với cô à?”
Trì Phùng liếc nhìn cái bụng tròn vo của Triệu Chí Cương. Chiếc bụng bầu đó gần như muốn làm bung chiếc áo sơ mi. Giữa hai chiếc cúc áo, vải bị kéo căng, thấp thoáng lộ ra chút da thịt.
Trì Phùng vội vàng ngước lên, nhìn khuôn mặt đang tức giận của ông ta, bình tĩnh đáp: “Không ạ, cô ấy chỉ nói với tôi số người thôi.”
Nói xong, cô có chút khó hiểu lại nhỏ giọng hỏi thêm, “Không phải thầy cũng đi ăn sao, thấy có hạt trong đó thì sao không nhắc nhở?”
Cô thực sự tò mò nhưng câu nói này đã chọc giận Triệu Chí Cương.
Ông ta hiểu tính cách của cô gái tên Trì Phùng này. Bề ngoài trông dịu dàng ngoan ngoãn nhưng thực ra lại rất cứng rắn, hơn nữa còn có tài nói những lời hay ho nhưng lại đầy ý mỉa mai.
“Cô đặt cơm còn muốn đổ lỗi cho tôi à? Nếu tôi thấy thì tôi đã nhắc rồi. Người ta mà thấy thì cũng đâu có ăn. Cô nói thế là sao? Ai mà biết có bị nghiền thành bột rồi cho vào món ăn nào không?”
Trì Phùng thở dài, không hiểu Triệu Chí Cương đã suy diễn ra ở đâu là cô muốn đổ lỗi cho ông ta. Cô đành nhắc lại lần nữa: “Tôi không biết có người bị dị ứng với các loại hạt, Trần Chi Như không nói với tôi.”
Nói rồi, cô lấy điện thoại ra mở WeChat và tìm đến đoạn tin nhắn chat với Trần Chi Như vào sáng qua, sau đó đưa cho ông ta: “Thầy xem đi ạ.”
Triệu Chí Cương quay đầu lại, đối diện với đôi mắt bình thản, thẳng thắn của Trì Phùng, ông ta đè nén cơn giận, cầm lấy điện thoại lướt xem tin nhắn.
Quả nhiên, Trần Chi Như không hề dặn dò.
Hôm qua chính ông ta đã nói với Trần Chi Như, bảo Trần Chi Như gọi Trì Phùng đặt cơm. Nào ngờ cô tiểu thư này khi nói với Trì Phùng lại quên mất chuyện khách bị dị ứng.
Thế là ông ta trả lại điện thoại, hắng giọng nói: “Cả người ướt sũng thế này ra thể thống gì, mau đi xử lý đi.”
Trì Phùng trở về chỗ ngồi, Chu Lâm Khê đưa cho cô một gói khăn giấy, đợi Triệu Chí Cương ra khỏi văn phòng mới nhỏ giọng nói: “Cái cục đất thần kinh đó ở đây la lối om sòm với cậu, bây giờ biết vấn đề là do cô tiểu thư Trần kia thì im lặng rồi đấy.”
Trì Phùng rút hai tờ khăn giấy lau mặt, lẩm bẩm: “Chắc là không ưa tớ thôi.”
Chu Lâm Khê vốn không hòa thuận với Trần Chi Như, thấy bộ dạng thảm hại của Trì Phùng thì càng tức giận hơn: “Cô ta không chú tâm vào công việc của mình thì thôi đi, sao lại hại cậu chứ, vô duyên vô cớ bị cái cục đất đó mắng cho một trận.”
Trì Phùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cục đất thối.”
Chu Lâm Khê: “Cục đất đó cũng thế, rõ ràng là trách oan người ta đến một câu xin lỗi cũng không có.”
Trì Phùng: “Đúng đúng, họ phiền phức thật.”
Chu Lâm Khê giơ tay nắm lấy vạt áo của Trì Phùng, ướt sũng. Cô ấy chợt nảy ra một ý, nói: “Hình như tớ có áo đồng phục, cậu đợi chút nhé.”
Nói xong, cô ấy đứng dậy đi đến tủ quần áo lục lọi.
Lúc này, chị Bành xách một chiếc cốc có một bông hoa hồng bên trong bước vào, nhìn thấy vẻ đáng thương của Trì Phùng, liền nhanh chóng đi tới: “Sao thế Tiểu Trì? Không mang ô à, bị ướt hết thế này.”
“Ô bị gió thổi gãy rồi ạ.” Trì Phùng nhỏ giọng, không còn chút sức lực nào.
Thực ra là cô không còn sức lực nữa. Tối qua ngủ không ngon, đầu vốn đã choáng váng, giờ quần áo ướt sũng dính vào người, tóc cũng ướt, khó chịu vô cùng.
Chị Bành lớn tuổi hơn một chút, thường ngày hay chăm sóc cho Trì Phùng và Chu Lâm Khê. Thấy vậy, chị ấy đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, không biết tìm đâu ra một chiếc máy sấy.
Trì Phùng cảm ơn hai người, vội vàng cầm áo đồng phục và máy sấy đi vào nhà vệ sinh.
Khi cô xử lý xong xuôi rồi bước ra, Chu Lâm Khê đã đi dạy rồi.
Trường trung học Gia Thượng có 32 lớp một khối. Hai giáo viên tâm lý phụ trách một khối.
Năm nay, Chu Lâm Khê và Trì Phùng cùng dạy khối 12, áp lực tâm lý của học sinh tăng lên đáng kể. Phòng tư vấn tâm lý sau giờ học kín lịch.
Không biết có phải do năng lượng tiêu cực từ học sinh quá nhiều hay không mà gần đây chất lượng giấc ngủ của cô rất tệ.
Khi cô mặc chiếc áo đồng phục màu đỏ đến lớp, vài cậu học sinh nghịch ngợm liền trêu chọc: “Sao thế ạ, hôm nay tiên nữ của chúng ta mặc bộ này, e là đủ sức chặn hết vận đào hoa của người khác rồi.”
“Dù có là Lưu Diệc Phi đến đây thì cũng chỉ có thể dựa vào nhan sắc để so sánh với cô.”
Trì Phùng giả vờ nghiêm nghị: “Đừng nói nhảm.”
Cô trông trẻ hơn tuổi, bình thường đứng trong đám học sinh chỉ có thể phân biệt bằng quần áo. Giờ đây, khi mặc chiếc áo đồng phục quê mùa này, trông cô chẳng khác gì một học sinh cấp ba.
Khi cô quay lưng lại và đi về phía bảng đen, dưới lớp lại vang lên một tràng cười. Trì Phùng quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Một nữ sinh vừa cười vừa chỉ vào lưng cô: “Cô ơi, sau lưng có dòng chữ ‘Thua thì gọi tôi là bố’.”
“Cô cứ xem tụi em là học sinh lớp 8 đi, cô mặc đồ như vầy đi dạy là quá đúng rồi còn gì.”
Lại một tràng cười nữa vang lên.
Trì Phùng sững sờ, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Chiếc áo đồng phục này chắc là do các lớp tự đặt làm vào năm ngoái nhân dịp hội thao, trên áo in đủ thứ chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=1]

Cô vừa thay lúc nãy không để ý, hôm nay xem như bị trêu ghẹo một phen.
Sau khi kết thúc một tiết học đầy khổ sở cô trở về văn phòng, mấy giáo viên đang buôn chuyện.
“Nghe nói ông chủ lớn kia đã về nước rồi?”
“Về được gần một tháng rồi nhưng mà ông ấy kinh doanh nhiều ngành nghề quá, không biết có còn nhớ đến cái trường cỏn con này của chúng ta không nữa.”
“Đừng có nhét thêm vài cậu ấm cô chiêu vào là may lắm rồi.”
Trì Phùng ngồi xuống, hỏi Chu Lâm Khê bên cạnh: “Ông chủ lớn rốt cuộc tên là gì vậy?”
Chu Lâm Khê lắc đầu: “Không biết, bí ẩn lắm. Trước đây tớ cứ nghĩ là Phương Bách Lâm nhưng hình như anh ta chỉ có một phần cổ phần của tập đoàn thôi, chỉ là cổ đông lớn thứ hai. Ông chủ lớn thật sự của chúng ta đang ở nước ngoài.”
“Cậu đã gặp Phương Bách Lâm chưa?”
“Chưa, chỉ nghe tên thôi.”
Trường trung học Gia Thượng chỉ thành lập được ba năm nhưng đã trở thành một trong những trường tư thục nổi tiếng nhất thành phố Tây Lâm. Thế nhưng không ai biết ông chủ đứng sau là ai, bí ẩn đến không ngờ. Miệng thì Trì Phùng đang chuyện trò nhưng trong lòng lại lo lắng một chuyện khác.
Ông chủ về nước rồi liệu có quản chuyện cô nhận làm tư vấn tâm lý ngoài giờ không? Nếu có, hậu quả có nghiêm trọng không, có bị đuổi việc không?
Trì Phùng lo lắng một lúc ngước lên nhìn thời khóa biểu, chiều nay có hai tiết đều là tiết sinh hoạt tâm lý theo nhóm.
Cô sợ mình không đủ khoẻ để giúp học sinh giải tỏa những năng lượng tiêu cực, bèn nghĩ hay là ăn tạm ở căng-tin rồi ngủ trưa một chút.
Thế là cô nói với Chu Lâm Khê: “Lát nữa cậu với chị Bành ra ngoài ăn đi. Tớ ăn tạm ở căng-tin thôi, buồn ngủ quá.”
Chu Lâm Khê vừa nghĩ đến cơm ở căng-tin là lắc đầu lia lịa: “Không phải tớ không đi cùng cậu đâu, thịt heo ở căng-tin có mùi hôi hôi, giống y như cái mùi tớ đã ăn trước khi về nước vậy, đúng là cơn ác mộng.”
“Không sao đâu, cậu cứ ra ngoài ăn đi, tớ không có khẩu vị, ăn đồ chay thôi là được.”
Trì Phùng vừa dứt lời, điện thoại liền rung lên. Chu Lâm Khê liếc nhìn màn hình điện thoại của Trì Phùng, trên đó hiện ra một cái tên: Tưởng Dịch Xuyên.
Sự tò mò nổi lên. Chu Lâm Khê vờ như đang bận rộn, tay liên tục click chuột, chiếu PPT mấy trang liền nhưng thật ra cô ấy còn chẳng biết mình đang làm gì.
Cô ấy nghe thấy Trì Phùng nhận điện thoại: “Anh Dịch Xuyên.”
“...Bây giờ ạ? Được, mấy giờ đến?”
“Đúng rồi, chiều em có tiết. Bắt đầu lúc 2 giờ 10 phút… Anh ăn cá lẩu dưa chua không? Ừ, được. Lát nữa tan làm em gọi lại cho anh.”
Sau khi cúp máy, Chu Lâm Khê đầy vẻ tò mò ghé lại gần: “Ôi, anh Dịch Xuyên. Cậu gọi ngọt xớt thế, ai thế ai thế?”
Trì Phùng đáp: “Bạn thân của anh trai tớ, hai người là anh em kết nghĩa sống chết có nhau.”
Vẻ mặt cô bình thản, không có chút ngại ngùng nào. Chu Lâm Khê lập tức nắm bắt được từ khóa, đoán mò: “Sống chết có nhau? Anh trai cậu là lính à?”
Trì Phùng gật đầu, không đợi Chu Lâm Khê hỏi thêm mà tự mình nói: “Anh ấy làm trong đội phòng cháy chữa cháy, hy sinh khi cùng Tưởng Dịch Xuyên làm nhiệm vụ.”
Chu Lâm Khê há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời. Ngược lại, Trì Phùng lại mỉm cười nói: “Không sao đâu, cậu đừng nói gì về việc xin lỗi hay đại loại thế. Chuyện đã qua lâu rồi.”
Tâm tư bị đoán trúng, Chu Lâm Khê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đâu có, tớ muốn nói là cái anh mới vừa gọi điện cho cậu tốt thật đấy, còn giúp anh trai cậu chăm sóc em gái nữa.”
Trì Phùng mỉm cười: “Đúng vậy, sau khi anh tớ mất anh ấy vẫn luôn chăm sóc tớ rất chu đáo.”
“Đẹp trai không?”
Trì Phùng gật đầu, đánh giá khách quan: “Đẹp trai.”
Mắt Chu Lâm Khê sáng lên: “Thế cậu với anh ấy…”
Trì Phùng vội vàng ngắt lời: “Anh ấy có người yêu rồi, tớ và anh ấy không có quan hệ mờ ám đâu, một chút cũng không có.”
Không đợi Chu Lâm Khê hỏi thêm, Trì Phùng lại bổ sung một câu: “Nếu có, thì đó là loạn luân.”
Chu Lâm Khê: “…”
Cô thất vọng “Ồ” một tiếng. Xem ra Trì Phùng thực sự không có ý gì với người anh trai đột nhiên xuất hiện này.
“Biết rồi, biết rồi, tớ không gán ghép bừa bãi nữa.”

Rất nhanh đã đến giờ tan học, cổng trường mở. Chiếc áo phông Trì Phùng mặc buổi sáng chưa khô, ướt nhăn nhúm một bên. May mà chiếc áo khoác rất mỏng đã khô gần hết.
Bầu trời lại tích tụ mây đen, cô khoác áo khoác vào, liếc nhìn chiếc ô bị gãy đặt ở góc bàn, không cầm theo rồi đi ra ngoài tìm Tưởng Dịch Xuyên.
Nhiệt độ ở thành phố Tây Lâm gần đây tăng đột ngột nhưng quán cá lẩu dưa chua này vẫn rất đông khách, gần như đã kín chỗ. Một lát sau, Tưởng Dịch Xuyên đến. Anh cao ráo, đứng từ xa là có thể nhận ra ngay trong đám đông. Trì Phùng cười, vẫy tay chào anh.
Tưởng Dịch Xuyên ngồi xuống đối diện cô, duỗi chân dài, rất dứt khoát: “Dạo này em thế nào?”
Trì Phùng cười đáp: “Rất tốt, anh thì sao?”
Tưởng Dịch Xuyên nhìn chiếc áo khoác của cô kéo khóa lên gần đến cằm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không nóng à?”
“Cũng tạm, anh đến Tây Lâm làm gì vậy?”
“Có một dự án ở đây, anh qua giám sát một chút. Dì dạo này có khỏe không?”
“Gần đây dì khỏe lắm, không bị bệnh nữa.” Trì Phùng nói, bóc bộ bát đĩa dùng một lần, rửa cốc trà và rót trà cho Tưởng Dịch Xuyên, rồi rót vào cốc của mình.
Hơi nóng từ trà đại mạch bốc lên, nói thật cô đã thấy hơi nóng rồi.
Đợi nồi lẩu được mang lên, cô hoàn toàn không chịu nổi nữa. Gạt bỏ mọi hình tượng và sĩ diện, cô dứt khoát cởi áo khoác, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Tưởng Dịch Xuyên nhìn chiếc áo đồng phục của cô hai lần, nhịn đi nhịn lại cuối cùng không hỏi.
Thôi vậy, cô gái nhỏ da mặt rất mỏng.
Anh ấy sợ mình vừa hỏi, cô lại mặc áo khoác vào.
Trong quán, hơi nóng bốc lên, người người qua lại ồn ào. Tiếng trò chuyện, tiếng bát đũa va chạm, tiếng lẩu sôi sùng sục hòa quyện vào nhau tạo nên một không khí vô cùng sống động.
Mặc dù chiếc quạt trần trên đầu đang quay hết công suất nhưng cũng không xua tan được chút hơi nóng nào.

Phương Bách Lâm nới lỏng cà vạt, vẻ mặt bất lực, bất mãn nói với người đối diện: “Thật sự không hiểu cậu nghĩ gì, trời nóng thế này lại đến cái nơi quái quỷ này ăn lẩu cá. Đến điều hòa cũng không có.”
Phương Bách Lâm cảm thấy suốt mười năm qua mình chưa từng có lúc nào thảm hại như thế này. Gáy anh ta đổ mồ hôi, chiếc áo khoác cũng không dám cởi. Cởi ra chắc chắn lưng sẽ ướt đẫm một mảng. Anh ta chỉ có thể cởi hai chiếc cúc áo sơ mi, có thể nói là ăn mặc lôi thôi.
Khi đến trường, anh ta luôn chú trọng hình tượng, bộ vest trên người lúc nào cũng thẳng thớm.
Bây giờ bị ông chủ này dẫn đến một quán ăn cũ kỹ này, thực khách đều rất gần gũi với cuộc sống đời thường, chỉ có anh ta mặc vest lịch lãm trông như một kẻ lập dị. Anh ta chỉ có thể cầu nguyện đừng gặp người quen.
Cận Việt lại mặc rất thoải mái, tựa lưng vào ghế thư thái như đang ở nhà mình.
Anh lơ đãng liếc mắt nhìn Phương Bách Lâm, đôi mắt đen láy bình thản nói: “Áo khoác là mạng sống của cậu sao? Cởi ra thì chết à.”
“Cậu đừng quản tôi có chết hay không, tôi thấy cậu không ăn bữa này thì không sống nổi ấy.”
“Đúng vậy, bữa đầu tiên về nước, không ăn món này thì không thể quen múi giờ được.” Cận Việt nửa thật nửa giả nói.
Phương Bách Lâm vừa cởi áo vừa nghiến răng: “Sau này đừng cầu xin tôi quản lý cái trường nát này nữa.”
Cận Việt tùy tiện nói: “Được, trả cổ phần lại đây ngày mai tôi tìm người khác.”
Phương Bách Lâm: “…”
“Vì một món cá thối mà cậu lại dứt bỏ tôi dễ dàng vậy sao?”
Cận Việt cười, không đáp lời, bắt đầu cho cá vào nồi.
Phương Bách Lâm ăn hai miếng thì thấy ngon thật, xắn tay áo sơ mi lên và ăn một cách ngon lành.
Ăn được nửa chừng, anh ta chợt nhìn thấy một chiếc áo đồng phục, đột nhiên bật cười: “Trời ơi… ‘Thua thì gọi tôi là bố’ à’?”
Đó là một chiếc áo đồng phục màu đỏ có cổ, chữ sau lưng rất lớn và ngông cuồng. Đặc biệt là chữ “bố” mặc trên người một cô gái nhỏ nhắn càng thêm nổi bật.
Cận Việt quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng lướt qua, thấy một cái gáy đang cúi xuống liền khựng lại.
Chỉ thấy được sau gáy thôi nhưng anh cũng có thể nhận ra đó là ai.
Hơn nữa, đối diện còn có một người đàn ông không hề xa lạ.
Miệng Phương Bách Lâm không ngừng nói: “Quán này thứ nổi bật nhất ngoài tôi ra thì chính là cái áo ‘Thua thì gọi tôi là bố’ này đấy. Tôi phải cảm ơn cô gái này đã chia sẻ bớt một nửa ánh mắt của mọi người cho tôi.”
“Nói thật cậu đừng có nói, quán lẩu cá này thật ra rất đỉnh đó. Thực đơn thì đơn giản, món cũng chẳng nhiều, lẩu chỉ có đúng một loại dưa chua thôi, vậy mà chủ quán vẫn kinh doanh phát đạt, chứng tỏ cũng có bản lĩnh đấy… Này, cậu đang nhìn gì thế? Thấy cái áo đồng phục kia đẹp lắm à?”
Phương Bách Lâm ngước lên nhìn, chiếc áo đồng phục đang quay đầu lại thu dọn chiếc túi đặt sau lưng, mái tóc đuôi ngựa búi thấp động đậy lộ ra nửa bên mặt. Khuôn mặt cô vì ăn đồ nóng nên trắng hồng, trông rất trẻ con.
Nhìn kỹ lại, chiếc áo đồng phục màu đỏ đó dường như cũng dễ nhìn hơn nhiều. Anh ta thấy cô gái đã ăn no, lén lút khoác áo khoác vào, cảm thấy càng thú vị hơn.
Chiếc áo đó là bất đắc dĩ phải mặc sao?
Phương Bách Lâm cười miệng đã hé sẵn định nói gì đó, ngước mắt nhìn Cận Việt, anh ta liền im bặt cố nén những lời định nói.
Lúc này, Cận Việt đã quay đầu lại rồi.
Ánh mắt anh cúi xuống, không biết đang nhìn gì.
Rất lạ, rõ ràng anh vẫn không có biểu cảm gì như trước nhưng Phương Bách Lâm cảm thấy mặt của anh dường như bị tối sầm lại. Sự bình tĩnh trong mắt được thay thế bằng sự lạnh lùng, khắp người anh, dường như ngay cả sợi tóc cũng tràn đầy vẻ khó chịu.
Với bầu không khí muốn giết người thế này, ai còn dám nói nửa lời.
Anh ta tò mò không thôi, chẳng lẽ Cận Việt và cô gái này đã từng tình cảm với nhau sao?
Nghĩ đến đó, anh ta lại lén lút ngước mắt nhìn ra ngoài, người cùng đứng dậy với "chiếc áo đồng phục" còn có người đàn ông đối diện.
Ánh mắt Phương Bách Lâm nhìn Cận Việt không khỏi thêm vài phần đồng cảm.
Hóa ra là thế.
Vài tia sét lóe lên giữa những đám mây, âm thanh ù ù trầm đục. Trong quán, không khí ngột ngạt đến cực điểm.
Đợi Trì Phùng dọn đồ xong ra ngoài, trời lại bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa thưa thớt rơi xuống mặt đường xi măng, có xu hướng dần dần lấp đầy mặt đất.
Một mùi đất bốc lên trong không khí. Cô quay đầu hỏi Tưởng Dịch Xuyên: “Anh có mang ô không?”
Tưởng Dịch Xuyên lắc đầu: “Anh bảo tài xế đến đón, em đợi một lát trong xe có ô.”
Trì Phùng quay đầu lại mỉm cười vẫy tay với anh: “Quán ở ngay đối diện thôi, em phải chạy nhanh vào, lát nữa mưa to sẽ phiền phức lắm. Lần sau em dẫn Cát Hỉ Song đến tìm anh chơi nhé.”
Tưởng Dịch Xuyên chợt nghe thấy cái tên đó, đứng yên tại chỗ nhìn cô chạy đi, anh đứng sững lại, không nói thêm lời nào.
Trong quán, Cận Việt lơ đễnh nhìn chiếc ô màu đen mà nhân viên vừa mang đến đặt bên tay anh, cảm thấy khá phiền.
Vừa nãy không hiểu sao, nghe thấy tiếng sấm, anh như ma xui quỷ khiến lại mở lời mượn ô.
Phương Bách Lâm ngồi đối diện cười một cách quỷ dị: “Không đuổi theo à? Người ta chạy đi rồi sẽ bị ướt đấy.”
Khi Cận Việt lên tiếng lần nữa, sự thiếu kiên nhẫn đã che lấp: “Mượn để tôi dùng.”
“Đúng rồi, cậu dùng. Là ai thế, kể tôi nghe xem.” Phương Bách Lâm vừa nói vừa quay đầu nhìn ra ngoài. Bóng dáng đó đã qua đường, chiếc áo khoác mỏng trên người bị mưa làm ướt, trở nên trong suốt, để lộ màu đỏ bên trong.
Cận Việt cúi đầu nhìn mấy miếng cá đã để trong bát lâu, đã nguội và trông thật ngấy, anh không nói gì.
“Tôi thấy cậu thua thảm hại rồi, phải gọi cô gái nhỏ kia là bố đấy, chậc chậc chậc…”
“Gọi cậu được không?”
Cận Việt ngước mắt nhìn anh ta: “Bố à, mua tặng con một căn nhà đi, không cần đắt lắm đâu, khu Ngự Đình Viên mới mở là được.”
Phương Bách Lâm: “…”
Đúng là đồ không biết xấu hổ.
Quay đầu lại, anh ta nhìn thấy người đàn ông đi cùng với cô gái mặc áo đồng phục lên một chiếc Maybach, anh ta tùy tiện nói: “Này, mượn ô làm gì, bảo tình địch của cậu đưa cô ấy đi một đoạn là được rồi, cũng giàu đấy chứ.”
Mặt Cận Việt lập tức tối sầm lại, ánh mắt mờ mịt.
Giây tiếp theo, anh dường như không thể ở lại thêm nữa, liền đứng dậy: “Đi thôi, cậu trả tiền.”

Bình Luận

0 Thảo luận