14
Tối đó, tôi và Lục Tử Hàng ăn xong bữa tối, Lục Tầm vẫn chưa về.
Trước đó anh nhắn tin nói có tiệc rượu đột xuất không từ chối được, sẽ về muộn.
Nhưng đến khi tôi dỗ Tử Hàng ngủ xong, anh vẫn chưa về.
Tôi vừa đắp chăn cho thằng bé, đang định nhắn tin hỏi thăm.
Thì bên phòng ngủ chính có tiếng đóng cửa mạnh.
Kèm theo giọng lo lắng của tài xế.
Tôi ra xem thì thấy chú Trần đang đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ chính.
"Chú Trần, chuyện gì vậy?"
Thấy tôi, chú Trần như thấy được cứu tinh.
Kể hết đầu đuôi cho tôi nghe.
Thì ra, bữa tiệc rượu hôm nay là do Tống Vi cố ý sắp đặt.
Cô ta nghe nói tôi và Lục Tầm đang làm thủ tục ly hôn, tưởng cơ hội tới, liền bỏ thuốc vào rượu của Lục Tầm.
Muốn tạo chuyện đã rồi.
Lục Tầm phát hiện, không cho Tống Vi cơ hội.
Trực tiếp khóa mình trong phòng tắm, gọi điện cho chú Trần đến đón, mới về nhà an toàn.
Tôi lo lắng hỏi: "Sao không đến bệnh viện?"
Chú Trần lắc đầu bất lực: "Thuốc này được điều chế nhắm vào đặc tính người cá của Chủ tịch, bệnh viện không có cách nào chữa."
"Chủ tịch còn dặn không được làm phiền cô, cậu ấy không muốn cô thấy bộ dạng chật vật của mình."
Sự do dự của tôi bị hệ thống cảm nhận.
Trong đầu là tiếng cảnh báo: [Ký chủ, nhân vật của cô bây giờ là ghét Lục Tầm, cô không thể cứu nam chính.]
Im lặng một lúc, tôi hỏi chú Trần: "Nếu không có thuốc giải, anh ấy có thể tự vượt qua không?"
"Khó nói lắm, bác sĩ nói rất có thể sẽ nguy hiểm tính mạng."
Lục Tầm từ lúc vào đó vẫn rất yên lặng, không phát ra tiếng động nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-c-c-kh-theo-u-i-l-i-v&chuong=6]
Lo cho sự an toàn của anh, tôi bảo chú Trần lập tức xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng.
Hệ thống vẫn tiếp tục cảnh báo.
[Ký chủ, nếu cô phá hỏng nhân vật, cốt truyện rất có thể sẽ sụp đổ, lúc đó cô sẽ bị xóa sổ đấy.]
Tôi không thèm để ý hệ thống nữa, dù sao lát nữa nó cũng tự động mất kết nối.
15
Khi mở cửa ra, bên trong tối đen như mực.
Dù hơi sợ nhưng tôi vẫn cắn răng bước vào.
Đóng cửa lại, tôi định bật đèn.
Giọng Lục Tầm vang lên, cố nén lại: "Đừng bật đèn, bây giờ trông anh rất xấu, em nhìn thấy chắc chắn sẽ càng ghét anh hơn."
Tôi không nghe anh, trực tiếp bật đèn lên.
Hiện ra trước mắt tôi là Lục Tầm đang ngồi bệt dưới đất.
Quần áo xộc xệch, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng.
Cái đuôi cá của anh vốn màu xanh, lúc này lại ánh lên sắc hồng kỳ lạ.
Nhưng đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Lục Tầm cười tự giễu, nhắm mắt không nhìn tôi.
"Xấu lắm phải không? Chắc bây giờ em càng ghét cái đuôi cá của anh rồi, ngay cả anh cũng thấy ghê tởm..."
Lục Tầm chưa nói hết câu đã bất ngờ mở mắt ra.
Bởi vì tôi đang nâng đuôi cá của anh lên hôn mấy cái.
"Đâu có, em thấy rất đẹp."
Lục Tầm không thể tin được nhìn tôi.
Tôi đứng dậy khẽ hôn vành tai anh, cảm nhận được cơ thể người đàn ông cứng đờ.
"Lục Tầm, anh ngốc à? Những lời lúc trước em nói là giận dỗi gạt anh thôi."
"Nếu em thật sự ghét đuôi cá của anh, sao có thể để nó làm chuyện đó với em chứ?"
Lục Tầm vẫn chưa tin hẳn, rụt rè hỏi: "Thật không?"
Lúc này đáy mắt anh ươn ướt, giọng nói mang chút ý nũng nịu.
Như thể dù tôi bắt nạt anh thế nào, anh cũng không phản kháng.
Không chịu nổi, tôi trực tiếp đẩy anh ngã xuống.
Tay kéo cởi áo sơ mi của anh, đặt lên eo thon và cơ bụng săn chắc.
Người đàn ông dưới thân nuốt nước bọt, cơ thể càng nóng bỏng hơn.
Tôi cúi đầu hôn lên môi anh.
"Giả đấy."
Lần này, Lục Tầm nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Anh giữ lấy gáy tôi, hôn sâu hơn, mạnh hơn.
Tôi bị anh ôm vào lòng, gần như muốn hòa vào cơ thể anh.
Những ngón tay lướt qua nơi nào, nơi đó run rẩy.
Bên tai là tiếng thì thầm khàn đặc của Lục Tầm: "Tâm Tâm, anh khó chịu quá, giúp anh với..."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận