1.
" Huy ơi, ra đây chơi với bọn tớ"
Tiếng một đứa trẻ từ bên ngoài gọi vào làm cậu bé đang ngồi trên ghế sofa giật mình.
Là thằng cu Đông đang gọi bé ra chơi, bé lật đật nhảy xuống ghế, không quên tắt tivi rồi chạy ra cửa thưa: "Mẹ ơi, con đi chơi xíu rồi về nha."
Bà Lâm đang đeo tạp dề trong bếp nghe vậy liền bảo con: "Nhớ về trước giờ ăn cơm đấy."
"Vâng ạ."
2.
“Ê, đừng chơi bịt mắt bắt dê nữa. Chán quá.”
“Ủa vậy chơi gì.”
Đám trẻ bu lại xì xào với nhau một hồi rồi chốt được trò chơi không mới lắm.
“Ủa vậy đứa nào làm mồi?”
“Đứa nào chạy nhanh thì làm mồi!”
“Để thằng Tuấn làm mồi đi!”
“Tớ không làm mồi đâu, lỡ nó cắn tớ thì sao?”
“Thế thằng nào?”
“Để tớ!”
Bé Huy kiêu ngạo đứng ra, mạnh dạn để mình làm mồi.
Thế là cả đám kéo nhau ra đầu hẻm, đầu hẻm có nhà bác kia nuôi hai con chó khá dữ.
Bình thường tụi nó sẽ không cắn người nhưng cứ chêu chọc hoặc đi chậm rì rì nhìn chằm chằm tụi nó là kiểu gì cũng bị sủa, nếu chạy thì dí luôn.
Chưa cắn ai bao giờ nhưng cũng gây ám ảnh cho lũ trẻ nhỏ. Nhưng với mấy đứa con trai nghịch ngợm trong xóm sao mà sợ được.
Cả đám chạy tới trước mặt hai con chó, cách nhau cỡ ba mét rồi bé Huy bước ra đứng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ke-sat-nhan-va-be-ngoc&chuong=1]
Cả chó lẫn người đều đang nhìn chằm chằm nhau, xong bỗng cậu quay người ra sau, cong mông lên lắc qua lắc lại.
“Lêu lêu lêu, chó ngốc!”
Con chó nhận ra mình đám nhãi ranh chêu trọc, nó sủa một tiếng rồi giận dữ chạy về phía bọn trẻ.
Tụi nhóc liền gào lên hưng phấn thi nhau chạy về phía trước.
3.
Trời giờ đã nhá nhem tối, trên con đường không lấy một chiếc xe qua lại.
Xung quanh toàn cây với cỏ, có một cậu bé đang vừa đi vừa khóc.
Bé tên là Lâm Huy, năm nay vừa tròn 9 tuổi, hôm nay bé đi chọc chó với bạn, không biết con chó bị sao mà cứ rượt theo bé làm bé chạy lung tung.
Đúng là con chó vô văn hóa.
Chờ đến khi chó bỏ đi thì bé mới phát hiện mình đang ở chỗ hoàng vu nào đó mà không có nhà cửa nào hết, xung quanh chỉ toàn cây cối.
Bé đã đi được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đường ra, xung quanh hoang vắng không một bóng người khiến bé nhớ đến những video phim kinh dị mà ba mẹ hay bật lên coi.
Càng đi bé càng hoảng, không nhịn nổi mà khóc nấc lên: "Huhuhuhu....!Huhuhu có ai không? Ba ơi, mẹ ơi...!Huhuhu.."
4.
Bé đi lâu ơi là lâu rồi, chân bé vừa tê vừa mỏi, vừa mệt vừa đói.
Không còn sức đi tiếp bé đành ngồi xuống đất khóc: “Uhuhuhu.”
Đang khóc thì bỗng bé thấy trước mặt có đôi giày, bé ngẩn đầu lên thì thấy một anh trai vô cùng đẹp trai đang nhìn bé.
“Nảy giờ cứ nghe tiếng khóc văng vẳng, tưởng ma rú không đấy.”
Bé: đừng nhìn tôi nhỏ mà nghĩ tôi không hiểu gì là thích nói gì thì nói đấy nhá.
"Nhóc con, sao em lại ở đây? Ba mẹ em đâu?" Anh đẹp trai lại mở miệng hỏi tiếp.
Bé giờ mới phản ứng lại, mãi mới thấy người liền kích động đứng dậy nhưng có vẻ vì ngồi lâu quá mà chân bị tê.
Mới đứng lên liền té.
Anh trai kia thấy bé té liền bế lên, hắn ước lượng nhóc con trong tay thấy em rất nhẹ, bế một tay còn dư sức.
“Huhu anh ơi, em bị lạc… rồi ạ.. huhu.”
"Ngoan, không khóc, con của chú Lâm Kiến đúng không?"
Bé nghe thấy tên ba mình liền dùng sức gật đầu.
Những giọt thủy tinh vẫn cứ rơi.
“Ngoan đừng khóc nào, để anh đưa nhóc về nhé?" Hắn nhìn gương mặt xinh xắn trước mắt, đôi mắt bí hiểm híp lại, không nhịn được cắn nhẹ một cái vào đôi má phúng phính.
Mềm mềm, thơm mùi sữa, như bánh pudding.
" Ô ô ô...!Anh cắn emmm...huhuhu...!Em muốn về nhà...huhuhu"
Anh trai tỏ vẻ hung dữ, đe dọa: “Được rồi, nhóc con, em mà còn khóc nữa anh bán em đi luôn, khỏi về nhà.”
Bé nghe càng thấy sợ, lại càng muốn khóc nhưng hiểu rõ lời nói mà anh trai truyền đạt nên cố nín khóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận