12
Mãi sau này tôi mới biết, cái gọi là “tin vui” mà cô tôi nhắc đến...
Là em họ tôi lại quen được một vị tổng tài.
Đối phương là kiểu “tư bản” chính hiệu, tài sản lên tới hàng chục tỷ.
Cô tôi bắt đầu ra sức tẩy não em họ, bảo rằng đàn ông ai cũng thích kiểu phụ nữ yếu đuối, chắc chắn là do con bé chưa đủ mềm mỏng, chưa đủ hấp dẫn nên mới không giữ được đàn ông.
Nghe xong, em họ liền làm một chuyện khiến ai nấy đều sững sờ kinh ngạc.
Cô ta bắt chước nội dung trong mấy tiểu thuyết ngôn tình bá đạo: đi phẫu thuật vùng kín, rồi tự chuốc thuốc cho bản thân.
Mơ tưởng rằng sẽ được tổng tài “anh hùng cứu mỹ nhân”, sau đó thuận nước đẩy thuyền qua đêm cùng nhau, từ đó trở thành người phụ nữ của tổng tài.
Thế nhưng, vị tổng tài ấy lại chẳng hề xuất hiện trong căn phòng riêng đã hẹn từ trước.
Ngược lại, chính em họ vì trúng thuốc mà bị một nhóm người lạ làm nhục.
Không rõ là do người quá đông, tình huống hỗn loạn, hay tác dụng thuốc quá mạnh, mà nghe đâu cô ta khổ sở đến mức không muốn sống nữa.
Vì chuyện đó, em họ khóc lóc ầm ĩ, còn kéo nhau đến tận đồn cảnh sát. Có lúc, cô ta còn đăng ảnh gương mặt đầy nước mắt và tuyệt vọng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng trạng thái nói rằng muốn cắt cổ tay tự tử.
Mẹ tôi lo lắng cả ngày, vội gọi điện dặn cô tôi phải trông chừng Lệ Lệ cẩn thận.
Không ngờ cô tôi lại cười tươi rói, bảo đó chỉ là “tiểu xảo” mà con gái bà ta dùng để câu được cá lớn.
Mà đúng thật, sau một phen làm loạn như thế, em họ tôi lại câu được thật.
Một thiếu gia mà cô ta từng quen qua mạng, sau khi thấy những gì cô ta đăng liền chủ động nhắn tin hỏi han.
Qua lại một thời gian, hình ảnh yếu đuối đáng thương của em họ đã lay động được vị thiếu gia kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-a-o-t-o-ti-u-th-danh-gi&chuong=5]
Không những mỗi ngày đều gửi hoa, mà còn đặc biệt dành thời gian đưa cô ta ra nước ngoài du lịch, chỉ để giúp cô ta vượt qua bóng ma quá khứ.
Cô tôi mừng như bắt được vàng, trong nhóm họ hàng thì thao thao bất tuyệt kể chuyện, thậm chí còn mơ mộng đến tương lai: nào là con của Lệ Lệ sau này sẽ là “thái tử gia” ra sao.
Còn tôi, sau khi biết được tên của vị thiếu gia ấy, lại rơi vào trầm tư.
Tần Mộ Trạch.
Vị thiếu gia này, với một bác sĩ chuyên khoa hậu môn – trực tràng như tôi…
Thật sự không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
13
Nhắc đến vị thiếu gia nhà giàu này, cả khoa hậu môn – trực tràng của chúng tôi không ai không lắc đầu ngán ngẩm.
Phải biết rằng ở thành phố này, bác sĩ chuyên khoa như chúng tôi vốn không quá bận rộn nhưng cứ cách một thời gian lại có một "bệnh nhân quen thuộc" tìm đến.
Đó chính là Tần Mộ Trạch.
Ví dụ như một lần, cậu ta bị người ta khiêng tới bệnh viện, nói là trong người có lươn chui vào.
Thực ra làm nghề này lâu, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cái vị thiếu gia sĩ diện ấy lại cứ ấp a ấp úng, cố gắng bịa ra một câu chuyện cho "hợp lý".
Cậu ta nói nghe đồn ăn lươn rất bổ, nên sai người giúp việc mua về nấu cho ăn.
Không ngờ người giúp việc lại nuôi lươn trong bồn tắm, cậu ta không để ý, vừa nằm vào tắm chưa được bao lâu thì cảm thấy có gì đó không đúng và con lươn đã chui vào trong.
Tôi và các đồng nghiệp cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, giữ vững đạo đức nghề nghiệp, không hỏi han thêm gì, chỉ gật đầu “đã rõ”.
Sau đó mất bao công sức mới lấy được con lươn ra khỏi cơ thể cậu ta.
Không biết có phải do còn sớm hay không mà lúc lấy ra, con lươn ấy vẫn còn… sống.
Còn có lần khác, vị thiếu gia kia “vô tình” ngồi lên một chai sữa rửa mặt và đương nhiên lại là chúng tôi phải xử lý.
Có hai thì ắt có ba, về sau, Tần Mộ Trạch “vô tình” đưa vào cơ thể mình càng ngày càng nhiều thứ kỳ quặc.
Ví như trứng gà, bóng chày, sau này còn có cả… chai bia.
Cho nên, mỗi lần nghe thấy tên Tần Mộ Trạch, những bác sĩ chuyên khoa hậu môn - trực tràng như chúng tôi đều chẳng thấy lạ lùng gì nữa.
Nhưng những chuyện này vẫn chỉ là một phần.
Về sau, có bác sĩ không giữ được miệng nói ra, khiến các bác sĩ bên khoa phụ sản cũng xen vào tám chuyện.
Thì ra Tần Mộ Trạch cũng rất quen thuộc với họ.
Bởi vì khoa phụ sản từng tiếp nhận không ít cô gái có dị vật trong người, đều là do vị thiếu gia Tần Mộ Trạch kia đưa đến.
Bóng chày, trứng gà, dưa chuột, cà tím, cái gì cũng có.
Điều khiến họ không nói nên lời nhất là trong thời gian các cô gái nằm viện, vị thiếu gia đó còn đùa cợt bảo các cô ấy nên… nấu mấy món đó ăn cho khỏi phí.
Lúc này thì không cần nói cũng biết, không chỉ các bác sĩ khác, mà ngay cả tôi — một bác sĩ già chuyên xử lý đủ loại bệnh quái đản cũng suýt nữa nôn ra ngoài khi nghe xong.
Nghĩ đến hàng loạt "kỳ tích" của Tần Mộ Trạch, rồi liên tưởng đến em họ tôi, có một khoảnh khắc tôi thật sự muốn lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng cuối cùng, vẫn là tự mình bóp ch.ết cái ý nghĩ đó.
Với mức độ điên cuồng của em họ hiện tại, nếu tôi lên tiếng khuyên can, cô ta tám chín phần mười sẽ cho rằng tôi đang ghen tị rồi cố tình phá hoại.
Mà điều quan trọng nhất là...
Những người khuyên can người khác, có mấy ai có được kết cục tốt đẹp chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận