12
Thừa lúc họ đang âu yếm trong phòng, tôi vội thay quần áo chạy ra khỏi biệt thự.
Vừa chạy vừa gọi điện cho Bùi Cảnh Thần.
Bây giờ, có vẻ tôi chỉ còn liên lạc được với Bùi Cảnh Thần.
Bùi Cảnh Thần chắc là có thể tin tưởng được.
Tôi siết chặt áo khoác, ngồi xổm bên đường.
Bùi Cảnh Thần đến rất nhanh.
Khi nhìn thấy anh ta, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
"Bùi Cảnh Thần, dường như thế giới của em đều sụp đổ rồi."
Đến nhà anh ta, anh ta rót cho tôi một ly nước nóng.
Vẻ quan tâm dưới đáy mắt không có sự giả tạo.
Nó khiến trái tim tôi thả lỏng đôi chút.
Bùi Cảnh Thần khẽ hừ một tiếng, đặt tay lên đầu tôi xoa xoa.
"Anh đã nói rồi, hắn không phải người tốt, em lại không tin anh."
"Thôi, đừng nghĩ nhiều, em không muốn nói anh cũng không hỏi."
"Nghỉ ngơi cho khỏe đã, có chuyện gì, ngày mai nói cũng được."
Nói rồi Bùi Cảnh Thần dẫn tôi vào phòng ngủ.
Tôi nằm trên giường, trăn trở không ngủ được.
Tôi quyết định đi tìm Bùi Cảnh Thần nói chuyện, muốn hỏi xem anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu.
Khi đứng dậy, đầu óc cảm thấy một trận chóng mặt.
Chuyện gì vậy?
Tại sao, lại thấy choáng váng.
Tôi lảo đảo đi ra cửa phòng, thấy Bùi Cảnh Thần vẫn đang nghe điện thoại ở phòng khách.
Tôi vừa định gọi anh ta, lại nghe thấy anh ta nói.
"Quý Trì An, cậu thật vô dụng, con chuột nhỏ chạy đến tìm tôi này."
"Yên tâm, trong nước cho cô ta uống có thuốc rồi."
"Bên cậu chuẩn bị xong chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-truy-n-ng-n-t-nh-ng-t-ng-o-bi-n-th-nh-ti-u-thuy-t-kinh-d&chuong=8]
Tôi đưa cô ta qua, à đúng rồi, bảo vệ Duyệt Duyệt cho tốt."
Duyệt Duyệt?! Lại là cô ta.
Còn có Bùi Cảnh Thần, anh ta, anh ta đang nói gì vậy.
Tôi không thể tin được mà che miệng, từ từ lùi lại.
Kết quả không cẩn thận "bịch" một tiếng đụng phải chậu hoa.
Bùi Cảnh Thần cười khẩy một tiếng, quay đầu lại, nói vào điện thoại.
"Con chuột nhỏ nghe thấy rồi này."
Sau đó, tôi liền mất đi ý thức.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt, tôi thấy Bùi Cảnh Thần đi về phía tôi.
Trong lòng tôi, chỉ có hai chữ.
Toang rồi...
13
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi bị trói vào ghế bằng dây thừng.
Những hoa văn xung quanh rất quen thuộc.
Tôi cười lạnh, tôi lại quay về tầng hầm nhà mình.
Có vẻ, bọn họ đều là một bọn.
Dù là Bùi Cảnh Thần, Quý Trì An hay ba mẹ tôi.
Từ dưới đất tỏa ra mùi tanh nồng nặc.
Dưới ánh trăng, tôi thấy những biểu tượng kỳ lạ được vẽ bằng máu không biết của thứ gì.
Tôi cố sức giãy giụa một lúc, vô ích.
Chẳng bao lâu sau.
Cửa tầng hầm mở ra.
Vài người đồng loạt đi vào, trên mặt đều rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.
Bọn họ đứng vây quanh Lâm Duyệt Duyệt.
"Duyệt Duyệt, tối nay xong thì về nhà ở nhé, ba mẹ rất nhớ con."
Mẹ tôi thân mật kéo Lâm Duyệt Duyệt, đáy mắt chỉ có tình thương.
"Con biết rồi mẹ, con cũng rất nhớ ba mẹ."
Tại sao?! Lâm Duyệt Duyệt gọi bà ta là mẹ.
Ba tôi cầm "đầu" của Bùi Cảnh Thần, cười hì hì đặt lên bàn.
"Cảnh Thần này, cậu xem, chỉ một cái khuôn bánh kem thôi, đã dọa đứa phế vật Thịnh Mạn Mạn chết khiếp rồi."
"Duyệt Duyệt nhà chúng ta chắc chắn không sợ, đúng không?"
Lâm Duyệt Duyệt hừ một tiếng, lấy ngón tay móc bánh kem cho vào miệng, mắt sáng lấp lánh.
"Wa, ba làm bánh kem ở đâu vậy! Ngon quá! Ngày mai con cũng muốn ăn thử ở tiệm này!"
Ba tôi yêu thương xoa xoa đầu cô ta, cười gật gật đầu.
Nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận của họ, trong lòng tôi dâng lên vị chua xót.
Tại sao ba mẹ của tôi lại trở thành của Lâm Duyệt Duyệt.
Cả nam chính nam phụ cũng thành của Lâm Duyệt Duyệt.
Đang nghĩ ngợi, Quý Trì An từ bên ngoài đi vào, toàn cơ thể đều tràn ngập sự lạnh lẽo.
Khuôn mặt anh ta vốn lạnh lùng như sương giá, trong khoảnh khắc nhìn về phía Lâm Duyệt Duyệt lại trở nên dịu dàng như nước.
"Duyệt Duyệt, rất nhanh thôi thân thể của Thịnh Mạn Mạn sẽ là của em."
Rồi khi nhìn về phía tôi, đáy mắt anh ta chứa đầy vẻ khinh miệt.
"Thịnh Mạn Mạn, có thể giao thân thể cho Duyệt Duyệt là phúc phần của cô rồi."
"Tại sao?! Tại sao?! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!"
Tôi hét lớn suy sụp, nước mắt thấm ướt quần áo.
Có lẽ bộ dạng chật vật của tôi khiến họ cảm thấy rất thích thú.
Quý Trì An kéo Lâm Duyệt Duyệt ngồi trước mặt tôi.
Anh ta từ tốn châm một điếu thuốc, dưới ánh mắt giận dữ của Lâm Duyệt Duyệt, lại dập tắt đầu thuốc.
"Đã sắp chết rồi, vậy để cô chết một cách rõ ràng đi."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận