Tôi bấm tay tính thử, bây giờ bạn chắc chắn đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, hơn nữa còn là nằm nghiêng người, không thì cũng là vừa đọc vừa sạc điện thoại.
Dương Gian cậu học sinh lớp 12 vào lúc này đang nhàm chán nằm trong chăn lướt điện thoại, cậu tiện tay ấn mở một bài viết, phía dưới có không ít cư dân mạng để lại comment.
"Vãi, chủ topic có phải là thần không vậy, cái này cũng bị chủ topic đoán trúng."
"Ah, có ai nói cho mấy người biết bây giờ tôi đang ngồi trong WC không? Không cần hỏi đâu, chân tê luôn rồi."
"Hình xăm trên người nào đó, từ bây giờ không làm công nhân nữa."
"Xã hội, xã hội."
Dương Gian đóng bài này, rồi lại nhấn mở một bài viết có lượt xem rất cao khác, mở đầu bài viết là một câu hỏi như này:
"Tôi là một bác sĩ làm việc ở bệnh viện đông y của tỉnh, nói cho mọi người biết một chuyện, gần đây bệnh viện chỗ tôi làm xảy ra một chuyện cực kỳ kinh khủng, bây giờ tôi sợ đến mức không dám đi làm, đang nghỉ ngơi trong nhà đây."
"Đừng nói nữa, tôi không mua giày cũng không trả lời tin nhắn."
"Nhất định là chủ topic bị bệnh nhân gây chuyện, nếu sai tôi nuốt shit tự sát."
"Mau nhìn kìa, lầu ba lại đang gạt người rồi."
Dương Gian cảm thấy comment nhàm chán, liền ấn vào chủ topic.
Bài viết khác lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại bài viết của người tự xưng là bác sĩ kia, nickname của vị bác sĩ này là: Lôi Điện Pháp Vương.
Bài viết có phần mới: Chuyện là như vầy, tuần trước đến lượt tôi trực đêm, đại khái là khoảng mười hai giờ xe cứu thương đưa tới một ông lão, nhân viên y tế trên xe cứu thương nói ông lão này rơi từ tầng năm xuống, đúng lúc đồng nghiệp của tôi có chuyện phải xử lí, nên chỉ có một mình tôi phụ trách chuẩn đoán, lúc đó tôi có thể xác định một trăm phần trăm ông lão kia đã không còn sự sống, đã chết từ lâu.
Hơn nữa nhiệt độ thi thể của ông lão kia còn rất lạnh, ông lão kia tuyệt đối không thể chết vì nhảy lầu tối nay.
Người bình thường có chút học thức đều biết, người chết trong vòng mười hai giờ cơ thể giữ ở nhiệt độ bình thường, khoảng 2 giờ sau giảm nhiệt một lần, qua 24 giờ nhiệt độ mới gần giống với môi trường bên ngoài, thế nhưng nhiệt độ cơ thể của ông lão lại thấp hơn nhiệt độ bình thường ít nhất mười độ, thậm chí còn lạnh hơn, mà lúc đó nhiệt độ buổi tối là hai mươi hai độ.
Vậy nên tôi liền phán đoán ông lão này chết không chỉ mới một ngày.
Phía dưới lập tức có cư dân mạng bình luận:
"Chủ topic này "Hiểu biết thông thường" thật đáng sợ, cho lão đại một cái quỳ."
"Mau nhìn xem có phải giày của bệnh nhân kia rơi rồi không, không rơi còn có cơ hội để cứu vãn."
"Nghiền ngẫm cực khủng, chủ topic nhanh quá, nhưng tôi đã kịp trốn vào trong chăn."
Dương Gian tiếp tục kéo xuống dưới:
Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng bài mới: Lúc tôi còn học cấp 3 với kinh nghiệm xem hơn 300 bộ phim hoạt hình trinh thám thì có thể lập tức đưa ra phán đoán, ông lão này không phải tự nhiên rơi lầu bỏ mình, nhất định là thi thể đã được đưa qua hầm băng, lúc ấy tôi chọn báo cảnh sát, tôi cũng nói với cảnh sát những chuyện này.
Nhưng chuyện tôi muốn nói hôm nay không phải là chuyện này, mà là chuyện xảy ra sau đó.
Bài viết dừng một lát, thời gian cập nhật là 2 giờ sau.
Xin lỗi, vừa nãy có người gõ cửa hỏi thăm về chuyện vừa nãy, nhưng không phải là cảnh sát, cũng không giống như phóng viên, nhưng lại có giấy chứng nhận của quốc gia, nói cái gì mà cảnh sát hình sự, quên đi, không quan trọng.
Thời gian đại khái là buổi sáng ngày thứ hai.
Lúc đó tôi còn chưa lên lớp, nhưng nghe đồng nghiệp nói cái xác của ông lão được đưa tới buổi tối được giữ ở phòng xác đột nhiên mất tích một cách bí ẩn, cảnh sát đang dốc toàn lực để điều tra, nghi ngờ là do hung thủ trộm đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khung-bo-song-lai&chuong=1]
Chuyện này gây ra động tĩnh khá lớn, đến cả camera của bệnh viện cũng phải xem hết một lượt, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được thi thể bị mất tích của ông lão, cũng không tìm thấy hung thủ.
Tối hôm nay vẫn là tôi trực đêm.
Nhưng chuyện xảy ra ban ngày khiến tôi thấy lo, có bệnh nhân trong bệnh viện từng nói cậu ta nhìn thấy thi thể của ông lão kia, nhưng không phải bị người lôi đi, mà là tự mình đi ra, bệnh nhân ấy còn chỉ được chính xác con đường ông lão từng đi, nhìn tuyến đường đúng là đi ra từ nhà xác.
Lúc ấy tôi nghe xong trong lòng còn thấy sợ hãi, may mà tôi là người theo thuyết vô thần, không hoàn toàn tin những gì người bệnh nhân kia nói.
Sau đó lại nghe y tá trưởng nói bác sĩ Phương khoa thần kinh chuẩn bị tăng liều lượng thuốc cho bệnh nhân kia, lòng tôi mới buông lỏng một chút.
Quả nhiên, không tin lời bệnh nhân kia nói là chính xác...
Nhưng cái mà tôi muốn nói cũng không phải cái này, mà là vào buổi tối khi tôi đang khám bệnh đã xảy ra một chuyện.
Lúc đó ước chừng khoảng 2 giờ sáng, tôi đang mải mê chơi Lam Nguyệt trong phòng cấp cứu, các bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi trò chơi đó hay cỡ nào, bạn bè đấu với nhau...
"Tôi nói mà, chủ topic đúng là một nhân tài."
"Nói gì mà người chân thành với người chứ? Anh bạn vừa trở tay đã làm ra động tác võ thuật, khiến tôi không kịp chuẩn bị đâu."
"Xã hội, xã hội, tôi đoán trúng phần mở đầu, nhưng lại không đoán được phần cuối, nhưng tôi nghĩ như này, lầu ba, anh đã nuốt shit chưa?"
Lượng lớn cư dân mạng thi nhau tag tên, cả diễn đàn vô cùng náo nhiệt.
Dương Gian nằm trong chăn cũng không nhịn được phì cười, bây giờ người ta làm quảng cáo đã lợi hại đến mức này rồi sao?
Nhưng cậu xem tiếp xuống thì lại thấy không đúng lắm.
Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng bài: Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải đang quảng cáo đâu, mà buổi tối hôm ấy đúng là đã xảy ra một sự kiện linh dị không thể tưởng tượng nổi, đoán chừng cả đời này các bạn cũng không tưởng tượng được, ngay lúc đồng hồ chỉ đúng 2 giờ, tôi đang ở phòng cấp cứu chơi game đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, giống y như lúc ở trong nhà xác, lạnh đến mức ta nổi hết da gà.
Sau đó các bạn đoán là gì?
Ông lão hôm qua mất tích trong nhà xác không biết đã xuất hiện ở bên ngoài phòng cấp cứu từ bao giờ, lão không chết, mà mỗi bước đi, mỗi hành động đều rất chậm chạm đi từ bệnh viện ra bên ngoài.
Trời ạ, cái này không thể nào, tôi tận mắt thấy ông lão kia đã chết, hơn nữa không chỉ mới chết cách đây 1 ngày, sao có khả năng sẽ sống lại?
Đùa dai à? Xác chết vùng dậy? Kỳ tích y học?
Trong nháy mắt ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng có lẽ là do bình thường tiếp xúc nhiều với thi thể, nên trong lòng không sợ hãi đến như vậy, chuyện quan trọng là cầm điện thoại lên chụp một bức, chuẩn bị chia sẻ lên vòng bạn bè.
Phía dưới bùng nổ, có đồ có chân tướng, tuyệt đối không phải là photoshop.
Dương Gian kéo xuống thêm một chút nữa, lập tức có một bức ảnh hiện ra trước mắt.
Bức ảnh không mờ ảo, mà ngược lại là rất sắc nét, trong bức ảnh là cửa sổ thủy tinh của phòng cấp cứu, bên ngoài có một ông lão đi ngang qua.
Ông lão mặc trường sam màu đen liền thân trên người, có vài phần phục cổ, cả người gầy gò, da dẻ màu nâu sậm, trên mặt xuất hiện thi ban, hơn nữa từ góc chụp có thể nhìn thấy một bên mắt của ông lão, con mắt ấy trông như... Tro nguội, trống rỗng, không có tí sức sống nào, mang theo một loại cảm giác yên lặng đến đáng sợ.
Bức ảnh này không có máu tanh, hay cảnh tượng kinh khủng, nhưng cảm giác mà ông lão tỏa ra ngoài bức ảnh, lại khiến người khác dựng tóc gáy, da đầu tê dại.
Lại liên tưởng đến cái người bác sĩ gọi là Lôi Điện Pháp Vương này cho thấy, ông lão đã từng là một cỗ thi thể lạnh như băng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa càng nhìn bức ảnh này, càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Như là nhìn một kẻ đã chết, lại càng giống như là nhìn... Một con quỷ.
"Hù chết bảo bảo, tấm ảnh này dọa người quá, càng xem càng thấy sợ, chủ topic lấy ảnh này ở chỗ nào vậy?"
"Sao trên tay ông lão lại có nhiều Madara như thế? Tôi mắc chứng hoảng sợ khi tập trung."
"Đó là thi ban, cái này chứng minh ông lão đã là một cỗ thi thể."
"Oa, yêu ma tan đi, Lâm Chính Anh tôi ở đây." Có cư dân mạng tải lên một tấm ảnh đạo sĩ.
"Phi phi, cậu có Lâm Chính Anh, tôi còn có giọng Loli nè."
Mặc kệ cư dân mạng bình luận thế nào, Lôi Điện Pháp Vương kia vẫn tiếp tục đăng bài mới, hình ảnh là thật, là tự tay tôi chụp, sau đó ông lão cứ như thế đi ra khỏi bệnh viện, còn đi đâu thì tôi không biết, chẳng qua nếu có ai sống cùng thành phố với tôi thì nên cẩn thận một chút, tuy rằng tôi là người theo thuyết vô thần, nhưng có vài thứ không thể không tin.
Chờ một chút, hình như lại có người gõ cửa, chắc là cảnh sát tìm tôi để lấy khẩu cung, tôi đi một lát rồi về, đợi một chút rồi sẽ nói chuyện xảy ra sau đó.
Nhưng thời gian còn chưa qua 1 phút, cái người tên Lôi Điện Pháp Vương kia lại đăng bài mới: Chết tiệt, chết tiệt, là cái ông lão chạy từ bệnh viện ra kia, thứ đó đứng ở ngoài cửa nhà tôi gõ cửa, tôi nhìn qua mắt mèo thấy rõ ràng, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi cảm thấy mình đã chọc phải thứ gì đó không nên dây vào.
"Chủ topic đùa như vậy thấy có vui không?"
"Vãi là thật sao? Sẽ không tà môn như vậy chứ."
"Mau gọi cảnh sát đi, nhanh lên, tìm yêu linh."
"Chủ topic đừng giả vờ nữa, nhất định là giả, không phải giả tôi nuốt shit gấp 2 lần."
"Lại là cậu bé nuốt shit lần trước, lần trước thiếu cậu còn chưa bù đâu?"
Nhưng tiếp đó là Lôi Điện Pháp Vương lại đăng bài mới: Tôi báo cảnh sát rồi, nhưng phải làm sao đây? Thứ kia vẫn đang gõ cửa, đoán chừng là không chịu đi rồi, không được, vừa nãy đèn trong phòng khách nhà tôi đột nhiên tắt nhím, bây giờ tôi sợ đến mức không dám đi ra phòng khách.
Tôi đóng cửa lại, có bao nhiêu đèn đều mở ra hết, nhưng ông lão kia vẫn còn gõ cửa.
Đến rồi đây, cái người gọi là Lôi Điện Pháp Vương kia đăng bài rất gấp, mỗi bài cách nhau không tới 30 giây, hơn nữa còn có chữ sai chính tả.
Vì vậy cũng có thể thấy, vị bác sĩ đăng tin này hoảng sợ đến mức nào.
Dương Gian cũng cảm thấy cả người lạnh ngắt, mặc dù cậu biết câu chuyện này có thể là giả, nhưng khi nghĩ tới ông lão trong bức ảnh đang đứng ngoài kia gõ cửa, cũng thấy rợn cả tóc gáy.
Một ông lão đã chết sống lại, còn đang đứng ngoài cửa gõ cửa, nếu đổi lại là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ thấy sợ.
Thế nhưng bài đăng vẫn chưa dừng, có tiếp tục: Không, không xong rồi, trong phòng khách nhà tôi có tiếng bước chân, trời ạ, ở nhà chỉ có một mình tôi, bây giờ tôi nghi ngờ ông lão ngoài cửa kia vào rồi, nhất định là ông lão đang đi vào phòng khách, này, chuyện này rốt cuộc là sao, tôi không nghe thấy tiếng ông lão mở cửa, ông lão rốt cuộc vào đây bằng cách nào.
Tiếng bước chân đi tới ngoài cửa phòng của tôi thì dừng lại.
Thứ kia lại gõ cửa, tôi cảm thấy không ổn, bây giờ tôi sẽ thu âm lại, làm chứng cứ, tiện đây để lại số điện thoại, nếu như không không gọi được cho tôi vậy chắc chắn là tôi đã xảy ra vấn đề, mong ai đó có lòng tốt gọi cảnh sát: 138...
"Rầm, rầm đùng, đùng, đùng đùng..."
Phía dưới là một file ghi âm, nhấn mở ra trong đó là những tiếng gõ cửa nặng nề, đè nén.
Một tiếng lại một tiếng, âm thanh phảng phất như đang ở sát trái tim, khiến người ta không thể thở nổi.
Bài đăng tới đây rồi đứt đoạn mất một hồi.
Dương Gian kéo tới cuối cùng, chỉ thấy được đúng một dòng chữ: Ông lão kia đi vào...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận