Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIÊU NỮ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:46:56
Tháng Năm, vùng Châu Thành liên tiếp gặp lũ lụt, dân chúng lầm than, tin đồn trời giáng hình phạt cũng lan tràn khắp nơi.
Hoàng đế lệnh cho Khâm Thiên Giám bói toán, mọi mũi dùi đều hướng về ta.
Trong một ngày mưa to, Hoàng đế ném một đạo thánh chỉ vào mặt ta: “Lũ lụt là do ngươi mà ra, vậy ngươi hãy đi xử lý. Nếu không xong, hãy tự chết để tạ tội!”
Từ xưa tới nay, chưa từng có tiền lệ nữ tử đi trị thủy. Trong mắt Hoàng đế và Cố Lâm Sách, rõ ràng ta không có bản lĩnh đó.
Đi mà không giải quyết được, chết chắc; nếu không tuân chỉ, với tình cảnh của ta hiện tại, cũng chỉ có con đường chết.
Cả hai đều mang sát ý ngút trời, chắc chắn ta sẽ không nhận thánh chỉ.
Nhưng ta lại tiếp lấy nó, dõng dạc đáp: “Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định không làm nhục mệnh!”
Có lẽ bọn họ đã quên rằng, từ nhỏ ta đã cùng cố Thái tử học tập, lớn lên lại theo ngoại tổ phụ đi khắp bốn phương. Những gì ta biết, nhiều hơn xa so với những gì họ tưởng tượng.
Khi đến Châu Thành, ta dẫn dân mở kênh thoát lũ, xây đê, đắp đập. Chỉ trong một tháng, ta đã biến vùng Châu Thành hỗn loạn thành nơi ngăn nắp, yên bình.
Ngay cả nguy cơ dịch bệnh có thể xảy ra, ta và các quan chức địa phương cũng kịp thời dập tắt nó từ trong trứng nước.
Danh tiếng tốt của ta nhanh chóng lan truyền trong dân gian, dân chúng tôn ta là “Phật sống”.
Ta thuận theo dòng chảy, để người ta lan truyền bát tự và vận mệnh lúc ta sinh ra cùng với bức chân dung của ta.
“Kim Phượng niết bàn, thiên mệnh sở quy.”
(Tạm dịch: Phượng hoàng vàng tái sinh, là người được trời định.)
Chỉ tám chữ đó cũng đủ khiến Hoàng đế đầy rẫy lo âu.
Kiếp trước, ta say mê tình yêu, trong sự kích động của kẻ khác mà xa lánh triều chính, không hỏi đến quốc sự.
Dù như vậy, Hoàng đế cũng chưa từng nghĩ đến việc tha cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-n&chuong=6]


Trong mắt Hoàng đế, ta bắt nạt người trong lòng hắn, lại mơ tưởng ngai vàng của hắn, thật sự đáng tội chết vạn lần.
Nhưng ở kiếp này, người khuấy động gió mây lại là ta.
Đúng như dự đoán, những lời đồn đại lan tràn về ta và sự ca ngợi của dân chúng khiến Hoàng đế càng ngày càng e sợ.
Trên đường hồi kinh vào tháng Tám, ta bị ám sát năm lần.
Đến lần thứ năm, ta giả chết để trốn thoát, vượt đường đến Tây Bắc, trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng gặp được ngoại tổ phụ, cữu cữu và những người khác.
Ta cùng ngoại tổ phụ đàm luận suốt đêm, lưu lại nửa tháng.
Cùng lúc đó, ta nhận được tin tức rằng triều đình tổ chức tang lễ cho Trưởng công chúa.
Ngoại tổ phụ nổi giận lôi đình, ta trấn an người, một mình trở về kinh thành.
Lễ tang tổ chức rất long trọng, Hoàng đế đích thân đưa linh cữu.
Con đường dài mười dặm chật kín dân chúng tự nguyện đến tiễn đưa, khiến đoàn tang lễ của hoàng gia gần như không thể tiến bước.
Hoàng đế diễn trò, vừa đi vừa tụng niệm công lao của ta, vẻ mặt đau buồn.
Ta cười nhạt một tiếng, đứng trong đám đông giương cung kéo dây, một mũi tên bắn rơi linh phan trắng bệch.
Linh phan rơi xuống đất, toàn trường náo loạn.
Các quan lớn hô to “Hộ giá”, trường thương của Ngự Lâm Quân chĩa thẳng về phía ta.
Ta gỡ chiếc đấu lạp trên đầu xuống, nhìn Hoàng đế đang được tầng tầng lớp lớp bảo vệ, nở nụ cười.
“Ta trị thủy có công, chín lần chết một lần sống trở về kinh, bệ hạ đón tiếp ta thế này sao?”
Hoàng đế trong chớp mắt như bị sét đánh.
Người bên cạnh hắn là Cố Lâm Sách phản ứng rất nhanh, lập tức lớn tiếng: “Kẻ này giả mạo Trưởng công chúa, ý đồ hành thích bệ hạ, giết nàng đi!”
Ta quát lớn: “Láo xược! Con trai Tây Nam Vương, lại dám ám sát công chúa giữa đường, mưu đồ đáng tội tru di!”

6
Tây Nam Vương lòng dạ khó lường, câu nói giữa con trai của ông ta và công chúa đương triều, nặng nhẹ thế nào, các trung thần tự biết phân biệt.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, hai vị triều thần tiến lên hành lễ: “Hạ quan cung nghênh công chúa hồi kinh, chúc công chúa kim an.”

Bình Luận

0 Thảo luận