Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỤC YÊN X THẨM TÍCH VĂN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:15:23
“Về sau là tỷ muội với nhau, vậy nếu có gặp nhau bên ngoài, ta không cần phải hành lễ nữa nha!”
Tiểu Mai tỳ nữ của ta đang đứng phía sau lập tức tiến lên tát ả ta:
“Chó mèo ở đâu cũng dám xưng huynh đệ với Nương Nương?”
Ta…
Lục Nhất…
Tiểu Mai lập tức sửa chữa:
“À không phải, xưng tỷ muội mới đúng !?”
Đang tính thị uy tự nhiên lại mất mặt thế này.
Tuy nhiên điều đó không ảnh hưởng đến Liên Nhi, ả ta tiếp tục bưng mặt quát:
“Ngươi dám đánh ta? Chờ Vương gia trở về ta nói hắn bán ngươi!”
“Vương gia rất thích xem ta múa.Chưởng Thượng Vũ. Ngài đã nhìn không chớp mắt khi ta múa.”
Ta chợt hứng thú:
“Đó là vũ điệu gì vậy ? giải thích cho ta nghe sơ được không!”
Lục Nhất nghe không nổi nữa, tìm cách tránh đi. Nhưng cũng vì chủ tử mình mà trong lòng khó chịu.
Chưa đầy một canh giờ, tin tức đã truyền khắp kinh thành:
Dự Vương điện hạ gấp gáp đưa về một cô nương.
Vương phi rốt cuộc cũng thất sủng!
Tiểu mai an ủi ta:
“Vương phi người đừng nóng giận.”
Ta bình tĩnh nói:
“Ta giận chỗ nào?”
“Ta! căn! bản! không! có! giận!”
Tiểu Mai chỉ vào đống xương trên bàn.
“Hai lần phủ định nghĩa là khẳng định”
“Còn nữa, người đã ăn 3 cái chân giò rồi, còn dám nói là ăn chay cầu phúc.”
“Phật Tổ ăn cơm ta dâng thịt! Ai cũng từng là con người mà!
4.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thượng vội vàng triệu ta tiến cung.
Ta đứng cách một nửa Cần Chính Điện, chân thành trao đổi:
“Trẫm nghe nói! A Yên đưa về một cô nương! Ngươi đừng nóng giận a!”
“Cái gì?! Hoàng Thượng nói gì, thần nghe không rõ! thần có thể lại gần một xíu không?”
“Không được! Ngươi đừng tới đây! Trẫm sợ hãi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-y-n-x-th-m-t-ch-v-n&chuong=2]

Đừng bao giờ cho A Yên biết hai ta lén gặp a!”
Ta:……
Cuối cùng ta với Hoàng Thượng phải nói lớn tiếng đến khàn cả giọng mới xong câu chuyện.
“Lục Yên tuy không ra gì nhưng cũng đừng vì hắn mà cắt đứt lương thảo của tiền tuyến.”
Đúng vậy, Trong sách Thẩm Tích Văn rất giỏi kinh doanh, ta vừa vặn kế thừa ưu điểm này rất tốt.
Cho đến hôm nay, một nửa doanh nhân giàu có của Đại Xương đều đang kím ăn dưới tay ta.
Mà ta với Hoàng Thượng cũng đạt được giao dịch, ta sẽ cung cấp tiền bạc và lương thực cho Đại Xương. Hoàng Thượng tạo điều kiện cho ta làm ăn. Phong làm “Hoàng Thương” [Thương Gia Hoàng Gia].
Tất nhiên, tất cả đều được thực hiện trong bí mật.
Chỉ có Hoàng Thượng và vài người tâm phúc của ta biết.
Thậm chí Lục Yên cũng không biết.
Tất cả mọi người đều biết có một vị “Hoàng Thương” của Đại Xương. Nhưng không biết đó là ai.
Theo trực giác, ta luôn tìm cách bảo vệ Lục Yên khỏi mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
5.
Liên Nhi không biết từ nơi nào nghe được, ta cùng Lục Yên căn bản không có viên phòng.
Từ đó về sau, ả ta càng kiêu ngạo:
“Ai da, ngươi không thấy ánh mắt Vương gia nhìn ta đâu, cứ như đói khát lắm ý.”
“Ai như Vương phi, cả thân của Vương gia cũng không chiếm được.”
“Vương gia chắc chắn sẽ phong ta làm trắc phi, sau này mỗi ngày ngài đàn ta hát.”
Ta vô cảm mà ngắt lời ả:
“Đừng nói nhảm nữa, thể hiện tài năng của ngươi đi!”
Liên Nhi rất thích khoe tài năng cảu mình, một lời nói không lại liền đem ra múa.
Công tâm mà nói ả ta múa rất đẹp.
Ít nhất ta có thể một bên thưởng thức điệu múa cảu nàng, một bên gặm chân giò.
Liên Nhi nhảy không nổi nữa.
Liên Nhi thực sự nổi điên.
Ta nói:
“Ngươi có thể nhảy tiếp không?’’
“Ta còn 2 cái chân giò chưa gặm xong.”
Liên Nhi lập tức ủy khuất:
“Ngươi dám đem ta ra làm trò tiêu khiển!”
"Khi Vương gia về, ta sẽ …"
Ta cũng đồng tình:
“Chờ hắn trở về, ngươi liền sẽ biết.”
“Ta có thể không phải là con ngươi, nhưng hắn thật sự là một con chó.”
6.
Rốt cuộc, khi gặm xong 66 cái chân giò, Lục Yên cũng thực sự trở về sau chặng đường dài mệt mỏi.
Trận chiến này có thể coi là thắng lợi hoàn toàn.
Hoàng thượng vui mừng hỏi hắn muốn được ban thưởng gì?
Lục Yên siết chặt dây cương, ghìm thẳng con ngựa, dang hai tay mà nói:
“Thần đệ muốn một vũ đài bằng vài thật lớn!”
“Có thể để cho một người nhảy múa thoải mái trên đó!”
Lời vừa nói ra mọi người liền Ồ lên.
Mấy quan Ngự Sử suýt nữa nắm đứt cả râu.

Bình Luận

0 Thảo luận