Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỜI TỎ TÌNH BIẾN THÁI CỦA GÃ THUÊ TRỌ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-22 01:06:07
6
Lời nói buột miệng của tôi khiến sắc mặt người đàn bà lập tức thay đổi.
Tôi sững người trong chốc lát, rồi quay người bỏ chạy về hướng ngược lại.
Gió lùa vù vù bên tai, sau lưng vang lên giọng của người phụ nữ: “Mau đuổi theo! Con bé định chạy kìa!”
Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy ngay ở góc khuất không xa có một người đàn ông bước ra... chính là Lưu Nhất Phong!
Con người khi hoảng loạn thì rất dễ xảy ra sơ suất. Tôi bị vấp ngã bởi một bậc thềm nhô lên dưới chân, cuống quýt bò dậy nhưng vẫn bị Lưu Nhất Phong đuổi kịp.
Hắn thở hồng hộc, đứng chắn trước mặt tôi.
“Chạy gì chứ, tôi đáng sợ đến vậy sao?"
"Cô có biết mấy năm nay tôi nhớ cô đến mức nào không? Tôi nhớ cô đến mức ăn không ngon ngủ không yên, chẳng thể làm việc nổi, vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu tôi toàn là hình bóng của cô!"
"Tôi yêu cô, tôi yêu cô! Làm bạn gái tôi nhé, được không? Chỉ có tôi mới là bến đỗ tốt nhất cho cô, mấy gã khác toàn là lừa gạt thôi! Tôi sẽ chăm sóc cô cả đời, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất!”
Hắn điên dại lắc mạnh vai tôi, tôi chợt ngửi thấy trên người hắn có một mùi kỳ lạ khiến đầu óc choáng váng, tứ chi mềm nhũn.
Giọng hắn khiến người dân trong tòa nhà phía trên chú ý. Có người mở cửa sổ mắng vọng xuống: “Tụi bây yêu đương thì biến chỗ khác! Ồn ch.ết được! Còn không dẹp tao báo công an đấy!”
“Xin lỗi anh nhé, bạn gái tôi đang giận tôi, tôi đưa cô ấy về liền!”
Tôi ý thức được rằng nếu để hắn đưa đi, có lẽ đời tôi sẽ chấm dứt tại đây.
Tôi gắng gượng tinh thần, đưa tay vào túi tìm chìa khóa.
Lưu Nhất Phong thấy tôi yếu ớt nên hơi lơi lỏng cảnh giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-t-t-nh-bi-n-th-i-c-a-g-thu-tr&chuong=4]

Khi tôi khe khẽ phát ra tiếng, hắn cúi sát lại, muốn nghe xem tôi định nói gì.
Đúng lúc mặt hắn sát gần, tôi túm lấy chìa khóa, đâm thẳng vào mắt hắn rồi lập tức rút ra.
“Aaa!”
Hắn ôm mắt rú lên đau đớn, tôi nhân cơ hội hắn bị thương liền lao đầu chạy về phía bãi đỗ xe ngầm.
Khi khoảng cách với hắn dần giãn ra, sức lực của tôi cũng dần phục hồi.
Chắc chắn trên người hắn có mang thứ gì đó như thuốc mê, nếu không tôi đã không đến mức tê liệt tứ chi.
Tôi cắm đầu mà chạy, chạy như điên, chỉ sợ bị hắn bắt lại.
Đến được bãi đỗ xe, tôi lập tức chui vào xe, khóa trái cửa.
Toàn thân run rẩy, tôi lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Trong tình trạng hiện tại, tôi không đủ tỉnh táo để lái xe, nên chỉ có thể ở yên trong xe chờ cảnh sát đến.
Trong vài phút tiếp theo, tôi sợ đến nỗi chỉ mong cảnh sát đến trước khi hắn tìm thấy tôi.
Tôi ngồi co người trên ghế, ôm gối gục đầu nức nở.
Bỗng có tiếng gõ vào cửa kính xe. Tôi ngỡ là cảnh sát, vội vàng ngẩng đầu lên.
Nhưng bên ngoài không phải cảnh sát mà là Lưu Nhất Phong đang áp sát vào cửa kính với con mắt trái bị tôi đâm mù!
Máu từ hốc mắt chảy dài xuống gương mặt hắn, toàn bộ nửa bên mặt trái nhuộm đỏ, trông càng thêm ghê rợn.
Hắn còn cầm trên tay một bình chữa cháy, thấy vẻ hoảng loạn của tôi thì càng hưng phấn hơn.
“Cô gái này đúng là không ngoan chút nào, ra tay ác như vậy… Nhưng không sao, tôi lại càng thích cái tính dữ dằn đó của cô."
"Đợi tôi bắt được cô ra khỏi xe, tôi cũng sẽ đâm mù mắt trái của cô luôn, như thế hai ta mới là một cặp trời sinh! Cô nói có đúng không?”
Vừa đe dọa, hắn vừa dùng bình chữa cháy đập mạnh vào cửa kính.
Tôi cuống cuồng sờ soạng trong xe, tìm được một con dao gọt trái cây, đặt trước ngực thủ thế.
May mắn là tôi đã chọn chiếc xe có độ an toàn cao nhất, bằng không chắc đã không trụ được đến lúc cảnh sát tới.
“Đứng lại! Cảnh sát đây!”
Lưu Nhất Phong bên ngoài vẫn điên cuồng đập phá, chẳng buồn dừng tay khi nghe tiếng cảnh sát.
Mãi đến khi hai tay hắn bị còng lại, bị ấn ngã xuống đất, hắn vẫn không quên quay đầu đe dọa tôi: “Bé ngoan à, đợi anh ra tù, anh sẽ đến tìm em nữa!”

Bình Luận

0 Thảo luận