25
Hoàng đế nghe xong lời của Mai Tuyết liền hoảng loạn, lập tức ra lệnh bắt giữ Đô chỉ huy đồng tri Niên Hữu Hoài.
Trong lúc cuống cuồng, sắc mặt hắn trở nên u ám, giơ kiếm chỉ thẳng vào Mai Tuyết: “Ngươi quả là biết diễn trò, lừa trẫm xoay mòng mòng!”
Giọng Mai Tuyết khản đặc, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
“Phải thì sao? Ngài có thể một kiếm giết ch.ết ta.”
Hoàng đế vốn đã tâm thần rối loạn, nghe vậy thì giận dữ, lập tức vung kiếm chém xuống.
Mai Tuyết lạnh lùng cười khẩy: “Tiện thể chém luôn đứa bé trong bụng ta đi. Dù sao ngài cũng đã giết một đứa rồi, thêm một cái mạng nữa có gì đáng kể?”
Hoàng đế kinh hãi, nhát kiếm vụt qua trong khoảng không.
Đứa bé trong bụng nàng chính là điều mà hắn ngày đêm mong mỏi, một hoàng tử không thế lực, không chỗ dựa, dễ bề nắm trong tay.
“Hay lắm!” Hoàng đế từ phẫn nộ chuyển sang vui mừng, nói: “Đợi dẹp yên phản loạn, trẫm nhất định phong nàng làm Quý phi!”
Mai Tuyết không buồn liếc nhìn hắn nữa, chỉ khép mắt lại.
Ninh công công khom lưng cung kính đứng sau lưng Hoàng đế.
Tim ta vẫn luôn treo lơ lửng, không phút nào yên ổn.
Tưởng rằng đêm nay sẽ là tử lộ không lối thoát, nào ngờ giữa lúc tuyệt vọng, lại xuất hiện biến số mang tên Niên Hữu Hoài.
Dù chỉ là tia hy vọng mong manh, nhưng ta và Mai Tuyết đều âm thầm cầu nguyện phép màu xảy đến.
Lúc này, chúng ta chỉ có thể… chờ đợi.
26
Một lúc lâu sau, tiếng vó ngựa lại vang lên ngoài điện.
Hoàng đế bất ngờ bật dậy, nhận ra mình thất thố, hắn lập tức ngồi xuống, ánh mắt không rời cánh cửa, tay siết chặt chuôi kiếm.
Chờ rất lâu, cuối cùng hắn lạnh giọng ra lệnh: “Đi, đưa Liễu Tuyết đến đây.”
Mai Tuyết lập tức chắn trước mặt ta, nhưng bị thị vệ đánh ngất bằng một nhát chém bằng tay.
Ta không dám phản kháng, chỉ có thể bước ra.
Còn sống, thì còn hy vọng.
“Ngươi có biết vì sao trẫm vẫn chưa giết ngươi không?”
Làm đế vương, tâm lý quả thật kiên cường. Sống ch.ết chưa rõ mà vẫn có thể thản nhiên trò chuyện như không.
Ta thành thật đáp, bởi lưỡi kiếm kia vẫn kề sát cổ ta: “Nô tỳ không rõ.”
Hoàng đế khẽ cười, giọng đầy ẩn ý, vẻ mặt như kẻ đã quyết liều một phen: “Dung Thầm dường như rất xem trọng ngươi. Trong thư gửi về nhà, hắn liên tục nhắc đến ngươi. Có lẽ... ngươi còn chút giá trị lợi dụng.”
Nhưng điều khiến ta để tâm lại là chuyện khác.
“Ngươi thật vô liêm sỉ, dám xem trộm thư từ của nương nương!”
Hoàng đế lập tức siết chặt cổ ta, vừa định mở miệng thì cánh cửa điện bị đá văng tung.
Người dẫn đầu là một gương mặt xa lạ.
Tim ta chùng xuống một nửa.
Hoàng đế nhìn thấy ông cũng không lộ lấy một chút vui mừng.
Hắn ghé sát tai ta, giọng lạnh băng: “Xem ra hôm nay, ngươi phải cùng trẫm xuống hoàng tuyền rồi.”
Ta nhìn kỹ khuôn mặt người kia, nhận ra vài phần tương tự với Niên quý tần.
Là Niên Hữu Hoài.
“Ái khanh, trẫm xưa nay vẫn đối đãi không tệ với khanh.”
Niên Hữu Hoài đáp: “Hoàng thượng vì nghi kỵ mà ra tay với thầy dạy, với công thần, với thê tử, với cốt nhục. Nay trong triều, ngoài Dung gia, chỉ còn lại Niên gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=10]
Thần làm quan mấy chục năm, chẳng lẽ không hiểu đạo ‘môi hở răng lạnh’?
Tình cảnh hôm nay, là bất đắc dĩ. Thần tuy trung với vương thất, nhưng cũng phải tính đường sống cho bản thân và gia quyến.”
Vua muốn thần phản, thần nào dám không phản.
Hoàng đế cười lớn: “Sói đội lốt cừu mà còn giả vờ đạo mạo. Ái khanh, với tài năng và tuổi tác của mình, lẽ nào ngươi lại cam tâm quỳ dưới trướng Dung Thầm?”
“Thần và thúc phụ thần đều không có ý xưng đế.”
Cửa điện lại mở ra, Dung Thầm bước vào.
Vừa trông thấy y, tim ta khẽ giật thót.
Tay áo bên trái của Dung Thầm trống rỗng, rõ ràng, y đã mất đi một cánh tay.
Hoàng đế cũng sững người, rồi phá lên cười: “Dung Thầm, ngươi thành độc bối hiệp rồi à!”
“Nhờ phúc của ngài.” Dung Thầm lạnh giọng đáp.
Là vị tướng đã quen với sinh ly tử biệt nơi chiến trường, dù mất một tay vẫn trầm tĩnh, điềm đạm.
Dẫu là bạn cũ nay thành kẻ thù, y vẫn không để lộ lấy một chút yếu mềm.
Chỉ khi ánh mắt lướt qua thi thể muội muội, mới thoáng nhuốm bi thương.
Niên Hữu Hoài tiếp lời: “Thần và Dung thế điệt sẽ cùng phò trợ một chi hoàng thất thích hợp kế vị. Dạy dỗ, bồi dưỡng tử tế, chưa biết chừng sẽ có một minh quân đời mới.”
Hoàng đế giận đến cực điểm, lại nở nụ cười, kéo ta ra làm con tin, uy hiếp Dung Thầm rút lui.
Nếu không, sẽ cùng ta đồng quy vu tận.
Rõ ràng, hắn đã xem ta như quân bài cuối cùng.
Ta chỉ có thể âm thầm thở dài.
Quen biết Dung Thầm bao nhiêu năm, vậy mà vẫn chẳng hiểu y bằng ta.
Có lẽ trong lòng hắn cũng dành cho ta chút tình cảm mập mờ khó gọi tên.
Nhưng Dung Thầm tuyệt đối không thể vì ta mà từ bỏ đại sự y đã khổ tâm vun đắp.
Nào ngờ, Dung Thầm lại hoảng hốt, lên tiếng cảnh báo Hoàng đế chớ nên hành động nông nổi.
Thậm chí còn trực tiếp đàm phán điều kiện.
Giữa lúc đôi bên đang mặc cả, sau lưng ta chợt vang lên một tiếng “phập” khô khốc.
Lưỡi dao đâm xuyên qua da thịt.
Không kịp suy nghĩ, ta nhân lúc Hoàng đế thất thần vì đau đớn, liền nhặt thanh bảo kiếm rơi dưới đất, xoay người đâm ngược ra sau.
Lại một tiếng “phập” nữa vang lên.
Máu bắn lên đầy mặt, đầy tay ta.
Nghĩ đến cái ch.ết thảm của nương nương, ta vẫn chưa nguôi giận. Lập tức rút kiếm ra, liên tiếp đâm thêm hàng chục nhát.
Đến khi Hoàng đế biến thành cái xác đẫm máu, hoàn toàn tắt thở.
Sau lưng hắn, Ninh công công đang cầm con dao găm nhỏ.
Ta kinh ngạc thốt lên: “Ông…”
Dung Thầm bước tới, lấy thanh kiếm trong tay ta, nhẹ giọng giải thích.
Ninh công công là người tình cũ của Phương Tần, cả hai đều đến từ đất Thục, tình sâu nghĩa nặng.
Khi Hoàng đế không phân rõ phải trái, dùng trượng xử tử hơn ba trăm người, Phương Tần cũng bị cuốn vào.
Ninh công công vốn cô độc, không người thân thích. Nay mất đi Phương Tần, chẳng còn gì vướng bận, chỉ một lòng báo thù.
Về sau, ông ta liên lạc với Dung Thầm, cùng nhau âm thầm chuẩn bị. Chính là người đã đâm nhát chí mạng sau lưng Hoàng đế.
Ta chợt nhớ lại mùi hương cỏ thơm lạ lẫm nơi tay áo ông ta, trong đầu lóe lên tia sáng, mọi thứ đều khớp lại.
Đường kim mũi chỉ nơi tay áo đó, rõ ràng mang phong cách Ba Thục.
Hẳn là do chính tay Phương Tần thêu tặng.
...
Ninh công công thấy Hoàng đế đã ch.ết thì bật cười thê lương, sau đó lao đầu vào tường, tự vẫn.
27
Tiếp đó, tân đế đăng cơ, giang sơn đổi chủ, Dung Thầm nhiếp chính.
Mọi thứ dần trở lại yên ổn.
Kẻ ngoài chỉ đồn rằng tiên đế đột nhiên bạo bệnh, ch.ết bất ngờ trong cung.
Trước khi bụng của Mai Tuyết lộ dấu hiệu khác thường, chúng ta đã lên đường.
Mai Tuyết tựa người trong xe ngựa, có lẽ vì vừa trải qua biến cố quá lớn nên tâm trạng nàng vẫn chưa thể ổn định.
Ta khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Nàng cũng lén lút đáp: “Hình như ta đã quên thứ gì đó…”
Vừa dứt lời, ngựa phía trước chợt hí vang, đột ngột dừng lại khiến chúng ta trở tay không kịp.
Ta và Mai Tuyết lập tức xuống xe kiểm tra.
Một nữ tử tóc dài búi cao, sau lưng đeo túi hành lý lớn, bên hông giắt dao găm, đang thẳng hướng chúng ta mà đi tới.
Vừa nhìn thấy cách ăn mặc kia, ta lập tức nổi da gà.
Chẳng lẽ lại gặp phải cướp đường?
Chờ đến khi người đó đến gần, ta mới nhìn rõ.
Là Niên quý tần.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của nàng ta hiện rõ vẻ tức giận: “Ngươi nợ ta ơn lớn như vậy, nói đi là đi, sau này bảo ta tìm ngươi ở đâu?”
Ta quay sang nhìn Mai Tuyết.
Mai Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân ngươi nỡ để ngươi đi sao?”
“Nỡ hay không thì mặc ông ta. Gả đi rồi thì chẳng khác nào bát nước hắt ra… Ngươi đừng quên, chúng ta mới là người một nhà!”
Ta nhắc nhở: “Ngươi quen sống sung sướng đủ đầy rồi, đến lúc đó đừng có khóc lóc.”
Niên Oánh hừ một tiếng, ném bọc hành lý lên xe ngựa.
“Ngươi tưởng ta mang theo là thứ gì? Bớt dài dòng, đi thôi.”
“Sau này chúng ta mở một tiệm bánh đi. Ta bỏ vốn, Liễu Tuyết làm bánh, Mai Tuyết phục vụ ta…”
Mai Tuyết không nhìn nàng, nhưng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Ta hỏi lại: “Sao ta lại phải làm bánh?”
“Vậy ngươi cũng có thể phục vụ ta.”
“…Ngươi nằm mơ đi.”
28
Trước lúc lên đường.
Ta đến từ biệt Dung Thầm, không ngờ y lại cầu hôn ta.
“Liễu Tuyết, ta có tình cảm với nàng. Nếu nàng không chê ta mất đi một cánh tay, ta muốn cưới nàng làm thê tử duy nhất. Từ nay vinh hoa phú quý, cùng sống cùng ch.ết.”
Ta nhìn y thật lâu, rồi khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Dung Thầm, điều ta để tâm xưa nay chưa từng là những thứ ấy.”
Điều ta lưu luyến đã hóa thành gió xuân, ngày một bay xa.
Ta chỉ là vật lưu lại của nàng nơi trần thế.
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận