Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ CHỒNG THÍCH LỤM VE CHAI

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:01:45
Bà ta còn hét vào mặt Thẩm phán: “Người đàn ông của tôi có mèo mỡ bên ngoài, tôi không thể dạy dỗ ông ta sao? Ông trời không có mắt, tôi muốn làm gì thì làm, các người không được quyền bắt tôi.”
“Tôi đã già như vậy rồi, các người nhẫn tâm để tôi ngồi tù chịu khổ sao?”
Nhẫn tâm hay không cũng không thể quyết định bởi tuổi tác, chẳng lẽ bà ta lớn tuổi thì pháp luật sẽ buông tha bà ta sao?
Không bao giờ.
Bà ta cũng không biết tranh thủ xin giảm án, còn quậy phá ở tòa, nên bị xử tăng thêm 1 tháng.
Cuối cùng, bà ta phạm tội cố ý gây thương tích, phạt tù 7 năm, trước khi bị đưa đi, bà ta còn trừng mắt hung dữ với tôi.
Nhưng tôi cũng không thèm để ý.
Sau này bà ta chỉ có thể trừng mắt ở trong tù.
Từ khi nộp đơn khởi kiện, tôi và Dương Quân cũng cạch mặt nhau, hắn ta cũng bất chấp tất cả, dọn ra ở riêng với Kiều Kiều.
Trước ngày mở phiên tòa, hắn cố ý hẹn tôi ra.
“Vi Vi, tốt xấu gì tôi và cô cũng là vợ chồng, có cần phải làm ầm ĩ lên như vậy không?”
“Tôi có thể hiểu cô không còn yêu tôi, chán ghét tôi, nhưng có cần phải hãm hại tôi như vậy không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-th-ch-l-m-ve-chai&chuong=8]

LÀm tôi tay trắng rời đi có gì tốt? Nếu đem chuyện tôi lấy tiền cho gái nói cho bên ngoài biết thì đối với cô có gì tốt? Người ta biết được sẽ khinh thường cô, nói cô không biết giữ chồng.”
Người không cần mặt mũi là người thắng.
Miệng chó không thể nói được lời hay.
Tôi lạnh lùng mà nói: “Tôi không quan tâm người ta nghĩ gì về tôi! Chỉ cần người ta biết anh ngoại tình, thì tôi sẽ lấy được tất cả tài sản bao gồm cả nhà và xe, vậy là được rồi!”
“Người khác nói gì không liên quan đến tôi! Huống chi, hạng đàn ông như anh, tôi cũng không thèm giữ.”
“Dơ”
Dương Quân bị tôi nói đến ngượng chín cả mặt: “Thừa nhận đi Lý Vi, cô đang rất là đau lòng!”
“Tôi biết cô yêu tôi, nhưng cô không chiếm được trái tim tôi nên đã dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi, như vậy đi, chỉ cần bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không ly hôn với cô nữa, từ đây về sau tôi sẽ ở bên cô 2 4 6, ở bên Kiều Kiều 3, 5, 7 được không?”
Tôi cầm ly nước định tạt hắn, thì có người nhanh hơn tôi một bước, đổ một thùng nước cống hôi hám lên đầu hắn.
Dương Quân trợn to mắt, ngơ ngác: “Kiều Kiều, sao em lại ở đây, em yêu, em làm sao vậy? Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Chẳng lẽ anh lại làm sai điều gì, chọc giận em?”
Kiều Kiều hung dữ mà nói: “Hay lắm Dương Quân, anh dám gạt tôi, chuyện anh tay trắng sau khi li hôn tôi còn chưa tính với anh, mà anh còn dám gạt tôi anh trúng vé số 1000 vạn.”
“Tôi nói cho anh biết, tôi chia tay với anh, thằng khốn như anh không xứng ở bên tôi.”
“Nếu không phải anh gạt tôi, dụ dỗ tôi, người như anh tôi không thèm nhìn tới.”
Dương Quân không có cách nào phản bác, chỉ biết ấp úng, muốn trấn an Kiều Kiều: “Kiều Kiều, không phải như vậy, không phải, ai nói cho em biết?”
Hắn nhìn về phía tôi: “Là con khốn này! Là cô nói với Kiều Kiều đúng không? Cô cố ý! Kiều Kiều đừng nghe cô ta nói bậy, là cô ta ghen tị tình cảm của hai chúng ta!”
Dứt lời hắn còn muốn xông lên đánh tôi, lại bị Kiều Kiều đá vào giữa hai chân, làm hắn hét lớn.
………………..
Bởi vì chứng cứ đầy đủ, cho nên tôi đã thắng kiện. Dương Quân dù muốn hay không cũng phải ra đi tay trắng.
Nhưng mà, để hắn trắng tay là quá nhẹ nhàng với hắn.
Tôi cũng đã báo cáo ẩn danh với công ty hắn, chứng cứ hắn biển thủ công quỹ.
Ngày hắn bị bắt bỏ tù, tôi còn đi hóng chuyện.
Hắn biết rõ là tôi làm, tức giận mà muốn thoát khỏi tay của cảnh sát: “Lý Vi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai với cô, sao cô cứ nhằm vào tôi! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô sẽ không được chet tử tế đâu!”
Làm sai cái gì ư?

Bình Luận

0 Thảo luận