Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẠNH TRI VŨ

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:09:33
Xuyên thành cô gái bị cả thiên hạ ghét bỏ vào những năm 80.
Bố mẹ không thương, em gái khiêu khích, đến cả vị hôn phu cũng chán ghét tôi.
Lấy lý do là vì muốn tốt cho tôi để ép tôi gả cho một gã thô lỗ ở miền quê.
Nguyên chủ vì chuyện này mà đã từng nhảy sông, làm náo loạn một trận.
Tôi định đi tìm người đó để hủy hôn.
Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tôi chỉ thấy một người đàn ông vai rộng, eo thon, cao tới một mét chín ba, mồ hôi lấp lánh trên lưng.
Đâu phải là gã thô lỗ gì, rõ ràng đây là người chồng lý tưởng của tôi mà!
"Muốn hủy hôn với tôi sao?"
Tôi lắc đầu như quạt điện: "Kết hôn ngay! Lập tức! Ngay bây giờ!"
1
Toàn thân tôi rét run, đầu óc thì ong ong, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Vậy mà vẫn có người đứng ngay trước mặt, chỉ vào mũi tôi mà mắng không ngớt.
“Mạnh Tri Vũ, mày làm cái nhà này nở mày nở mặt thật đấy! Mới về được mấy hôm mà đã gây ra chuyện tày đình!”
“Danh tiếng trong sạch cả đời của vợ chồng tao, đã bị mày phá cho sạch trơn! Đúng là loại con gái lớn lên ở quê thì chẳng biết lễ nghĩa là gì!”
“Giờ cả xóm cả làng này đều biết chuyện mày nhảy sông vì không chịu lấy chồng, mày bảo chúng tao còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa?”
Nam nữ già trẻ đều có mặt, tiếng ồn ào làm đầu óc tôi quay cuồng, rối bời như mớ bòng bong.
Tôi nóng tính, chẳng nhịn nổi.
Bỗng dưng bật dậy khỏi giường, hất luôn cái gối và chậu nước cạnh đó xuống đất:
“Ồn ào cái gì! Kiếp trước mấy người là vịt đầu thai chắc?!”
Người phụ nữ trung niên đứng bên bị nước tạt ướt hết người, hét toáng lên.
“Mạnh Tri Vũ! Mày làm cái gì đấy hả?”
Tôi đưa tay lên trán, nóng ran—rõ là đang sốt.
Nhìn hai người trung niên trước mặt—một nam một nữ—rồi đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Chuyện gì cũng hỏi tôi, mắt để làm gì, đeo hai hòn bi thủy tinh à?”
Người đàn ông trung niên giận đến tái mặt.
“Mày ăn nói với mẹ mày như thế đấy hả?”
Dù tôi vẫn chưa hiểu vì sao, đang trên đường đi làm, vừa cứu một con mèo, mà giờ lại xuất hiện ở cái nơi quái lạ này…
Nhưng kết hợp những lời vừa rồi với tình hình trước mắt, trong lòng tôi cũng đã có kết luận.
“Tôi nói chuyện với bà ấy thế nào à?”
Tôi cười lạnh một tiếng, đập mạnh tay lên chăn, chiếc chăn bông bị vỗ kêu “bộp” một tiếng rõ to.
“Thế còn mấy người, nói chuyện với tôi kiểu gì? Tại sao tôi phải nhảy sông, chẳng lẽ trong lòng mấy người không rõ chắc?”
Thấy hai người họ chột dạ, ánh mắt cứ tránh né, tôi càng chắc mẩm trong bụng: mấy người này chẳng phải thứ tốt lành gì.
“Hừ, con gái nhảy sông rồi đổ bệnh, làm cha làm mẹ không lo lắng, lại còn ở đây hết lời trách móc. Mấy người định dồn tôi đến đường chết à?”
Chu Tú Mai còn định mắng thêm, nhưng bị Tôn Kiến Quốc kéo tuột ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, Chu Tú Mai liền giận dữ quát:
“Ông kéo tôi ra làm gì! Con ranh con này đúng là không dạy cho một trận thì không biết điều!”
Tôn Kiến Quốc cũng mất kiên nhẫn:
“Thế bà còn thấy chưa đủ mất mặt à? Bà mà còn cãi nhau với nó thêm mấy câu nữa, hàng xóm láng giềng nghe thấy hết, sau này còn ra đường nhìn ai cho được?”
“Nhưng ông nhìn xem nó kìa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-tri-v&chuong=1]

Có chỗ nào giống con gái ruột của chúng ta không?”
“Thôi được rồi, dù gì cũng phải đợi nó khỏi bệnh đã, muốn dạy dỗ gì thì để sau.”
Thấy bên ngoài không còn tiếng động nữa, tôi mới thở phào một cái, mệt mỏi rúc vào chăn, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Xuyên thành cô gái bị cả thiên hạ ghét bỏ vào những năm 80.
Bố mẹ không thương, em gái khiêu khích, đến cả vị hôn phu cũng chán ghét tôi.
Lấy lý do là vì muốn tốt cho tôi để ép tôi gả cho một gã thô lỗ ở miền quê.
Nguyên chủ vì chuyện này mà đã từng nhảy sông, làm náo loạn một trận.
Tôi định đi tìm người đó để hủy hôn.
Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tôi chỉ thấy một người đàn ông vai rộng, eo thon, cao tới một mét chín ba, mồ hôi lấp lánh trên lưng.
Đâu phải là gã thô lỗ gì, rõ ràng đây là người chồng lý tưởng của tôi mà!
"Muốn hủy hôn với tôi sao?"
Tôi lắc đầu như quạt điện: "Kết hôn ngay! Lập tức! Ngay bây giờ!"
1
Toàn thân tôi rét run, đầu óc thì ong ong, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Vậy mà vẫn có người đứng ngay trước mặt, chỉ vào mũi tôi mà mắng không ngớt.
“Mạnh Tri Vũ, mày làm cái nhà này nở mày nở mặt thật đấy! Mới về được mấy hôm mà đã gây ra chuyện tày đình!”
“Danh tiếng trong sạch cả đời của vợ chồng tao, đã bị mày phá cho sạch trơn! Đúng là loại con gái lớn lên ở quê thì chẳng biết lễ nghĩa là gì!”
“Giờ cả xóm cả làng này đều biết chuyện mày nhảy sông vì không chịu lấy chồng, mày bảo chúng tao còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa?”
Nam nữ già trẻ đều có mặt, tiếng ồn ào làm đầu óc tôi quay cuồng, rối bời như mớ bòng bong.
Tôi nóng tính, chẳng nhịn nổi.
Bỗng dưng bật dậy khỏi giường, hất luôn cái gối và chậu nước cạnh đó xuống đất:
“Ồn ào cái gì! Kiếp trước mấy người là vịt đầu thai chắc?!”
Người phụ nữ trung niên đứng bên bị nước tạt ướt hết người, hét toáng lên.
“Mạnh Tri Vũ! Mày làm cái gì đấy hả?”
Tôi đưa tay lên trán, nóng ran—rõ là đang sốt.
Nhìn hai người trung niên trước mặt—một nam một nữ—rồi đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Chuyện gì cũng hỏi tôi, mắt để làm gì, đeo hai hòn bi thủy tinh à?”
Người đàn ông trung niên giận đến tái mặt.
“Mày ăn nói với mẹ mày như thế đấy hả?”
Dù tôi vẫn chưa hiểu vì sao, đang trên đường đi làm, vừa cứu một con mèo, mà giờ lại xuất hiện ở cái nơi quái lạ này…
Nhưng kết hợp những lời vừa rồi với tình hình trước mắt, trong lòng tôi cũng đã có kết luận.
“Tôi nói chuyện với bà ấy thế nào à?”
Tôi cười lạnh một tiếng, đập mạnh tay lên chăn, chiếc chăn bông bị vỗ kêu “bộp” một tiếng rõ to.
“Thế còn mấy người, nói chuyện với tôi kiểu gì? Tại sao tôi phải nhảy sông, chẳng lẽ trong lòng mấy người không rõ chắc?”
Thấy hai người họ chột dạ, ánh mắt cứ tránh né, tôi càng chắc mẩm trong bụng: mấy người này chẳng phải thứ tốt lành gì.
“Hừ, con gái nhảy sông rồi đổ bệnh, làm cha làm mẹ không lo lắng, lại còn ở đây hết lời trách móc. Mấy người định dồn tôi đến đường chết à?”
Chu Tú Mai còn định mắng thêm, nhưng bị Tôn Kiến Quốc kéo tuột ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, Chu Tú Mai liền giận dữ quát:
“Ông kéo tôi ra làm gì! Con ranh con này đúng là không dạy cho một trận thì không biết điều!”
Tôn Kiến Quốc cũng mất kiên nhẫn:
“Thế bà còn thấy chưa đủ mất mặt à? Bà mà còn cãi nhau với nó thêm mấy câu nữa, hàng xóm láng giềng nghe thấy hết, sau này còn ra đường nhìn ai cho được?”
“Nhưng ông nhìn xem nó kìa! Có chỗ nào giống con gái ruột của chúng ta không?”
“Thôi được rồi, dù gì cũng phải đợi nó khỏi bệnh đã, muốn dạy dỗ gì thì để sau.”
Thấy bên ngoài không còn tiếng động nữa, tôi mới thở phào một cái, mệt mỏi rúc vào chăn, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Bình Luận

0 Thảo luận