Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ À, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH SỰ NGHIỆP ĐÂU

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:27:15
【Không có nữ chính thì làm gì còn gọi là một gia đình nữa. Phải để họ nếm trải cảm giác mất đi nữ chính, để đến lúc đó vừa truy thê vừa truy mẹ, còn nữ chính của chúng ta chỉ cần phất tay, không vướng bận điều gì.】
Một bàn tay to bỗng giật lấy cái cặp từ trong lòng tôi rồi tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
Theo ánh mắt nhìn xuống, tôi còn thấy trong đó có cả chiếc áo sơ mi hồng kia.
“Cuối cùng cũng không phải mặc đồ màu hồng nữa. Đi thôi, bố dẫn con ra trung tâm thương mại mua cặp mới!”
Tôi dè dặt lên tiếng: “Vậy… con có thể tự chọn được không?”
Bố mỉm cười hiền hòa: “Tất nhiên rồi. Chẳng phải con vẫn thích cái cặp công chúa đó sao? Chọn xong bố sẽ trả tiền.”
Lần đầu tiên, tôi có được chiếc cặp xinh đẹp mà mình hằng mơ ước, vừa vặn, không to không nhỏ, dùng bây giờ là hợp nhất.
Thậm chí bố còn mua thêm cho tôi một bộ váy công chúa.
“Từ giờ, có quần áo nào con thích cứ nói với bố. Lâm Lâm của bố lớn rồi, phải được ăn mặc xinh đẹp theo đúng ý mình.”
Nói đến đây, bố hơi ngừng lại, giọng thoáng chút buồn bã.
“Trước đây là bố không đúng. Cứ nghĩ nhượng bộ trong mấy chuyện nhỏ nhặt này sẽ đổi lấy sự yên ổn trên bề mặt, cuối cùng lại để con phải chịu quá nhiều ấm ức cùng bố. Sau này sẽ không thế nữa. Suy nghĩ và sở thích của mình, con cứ nói với bố ngay, được không?”
Lần đầu tiên, tôi có cảm giác có người nhìn thấy mong muốn trong lòng mình.
Tôi gật đầu thật mạnh, trong ngực dâng lên một nỗi chua xót.
Ngày trước, mỗi lần tôi muốn mua váy đẹp đều bị mẹ từ chối. Mẹ nói con gái phải sống cho đúng mực, chỉ những người muốn đi đường tắt mới bận tâm đến ăn diện, nữ chính thật sự là vì bình thường mà xuất chúng.
Tôi muốn một chiếc cặp vừa vặn, nhưng mẹ lại bảo chọn loại to để đeo được nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-y-kh-ng-ph-i-l-n-ch-nh-s-nghi-p-u&chuong=4]

Mẹ nói chỉ có một tuổi thơ kham khổ mới nuôi dưỡng ra một “nữ chính” đích thực.
Tôi không hiểu. Rõ ràng mỗi lần mẹ đều mua cho mình rất nhiều quần áo, trang sức đẹp, chưa bao giờ bạc đãi bản thân một chút nào. Vậy tại sao đến lượt tôi lại phải chịu khổ chịu thiệt như thế?
Rốt cuộc, thế nào mới là “nữ chính” thực sự?
Ở tuổi mười ba, tôi thực sự thấy bối rối.
5
Những ngày này, vì không còn những ràng buộc vụn vặt, bố như được tiếp thêm sức mạnh, chẳng những sớm hoàn thành dự án quan trọng kia mà còn hăng hái chốt được đơn hàng mới.
Còn tôi, sau khi buông bỏ ảo tưởng về mẹ, đã dồn toàn bộ tinh thần cho việc học, thành tích nhanh chóng được nâng cao.
Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu khởi sắc.
Bố đưa tôi tham dự tiệc mừng thăng chức của mình. Ông nói bữa tiệc này là để ăn mừng cùng cả đội, mỗi người đều có thể dẫn theo một người thân.
Hôm đó, bố là tâm điểm của buổi tiệc. Suốt gần như cả buổi tối ông đều bận rộn nâng ly chúc rượu, còn tôi thì ngồi một mình, đang thấy buồn chán thì bất chợt trông thấy một dáng hình quen thuộc.
Dù đã nhiều lần thất vọng, dù trong lòng vốn đã dặn mình phải buông bỏ mọi mong chờ.
Thế nhưng, khi gặp lại, tình cảm tự nhiên của một đứa con lại khẽ lay động, đánh thức niềm khao khát sâu thẳm nơi trái tim tôi.
“Mẹ…”
Tôi bước lên, không kìm được mà nắm lấy tay bà.
Mẹ tôi như bị điện giật mà quay đầu lại. Bà mặc một chiếc váy dài trắng tinh, dưới lớp trang điểm nhã nhặn càng toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, quả thật phảng phất dáng dấp một “nữ chính sự nghiệp” bước ra từ phim truyền hình.
Mọi người xung quanh dường như đều hết sức nể trọng bà, vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ hỏi về quan hệ giữa tôi và bà.
Mẹ khách sáo nhưng xa cách, khẽ gỡ tay tôi ra.
“Xin lỗi, tôi đã không còn là mẹ của cháu nữa.”
Câu nói ấy như một tiếng sét ngang tai khiến tôi chợt bừng tỉnh.
Mẹ vốn dĩ chưa từng yêu thương tôi, vậy thì tôi còn khư khư bám víu lấy bà làm gì?
Nhìn dáng vẻ rạng rỡ phong quang ấy, có lẽ giờ đây bà đã thực sự trở thành “nữ chính sự nghiệp” trong mơ của mình rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận