“Quản không được, mẫu thân quản được con người muội muội nhưng có thể quản được tâm muội ấy không?”
“Vậy chẳng lẽ để nó làm bậy, nó không biết xấu hổ nhưng phủ Tề Quốc công chúng ta biết xấu hổ chứ!”
Mẫu thân tức giận, lầm đầu tiên nói lời gay gắt với muội muội như vậy, ta vội vàng trấn an: “Mẫu thân đừng nóng vội, đợi một chút có thể Vệ thế tử không đồng ý bỏ trốn thì sao, mà nếu có đồng ý cũng sẽ không cùng muội muội bỏ trốn!”
Theo như hiểu biết của ta về Vệ Cư An, hắn là người có dã tâm, dù đối với Giang Uyển rễ tình đâm sâu, nhưng hắn vẫn luyến tiếc vinh hoa phú quý.
Như ta dự đoán, Vệ Cư An tới một mình không đem theo hành lý.
Không biết hắn nói gì với Giang Uyển, chỉ thấy bóng dáng của Giang Uyển dưới ánh răng đột nhiên rung lên, giọng nói lớn tiếng: “: “Ta vì chàng vứt bỏ phụ mẫu, xá gia ly hương, chàng lại nói không đi, Vệ lang, chàng thật tàn nhẫn!”
“Ta nói ngươi mới là tàn nhẫn, vì một người nam nhân, cha mẹ thủ túc, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không để ý!”
(này đang mắng nên dùng từ ta ngươi nha)
Mẫu thân vì quá tức giận từ trong bóng tối lao ra, ta giữ lại không kịp, đành phải nhờ các ma ma giữ chặt Giang Uyển và Vệ Cư An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-m-tho-i-b-n&chuong=12]
Vệ Cư An muốn chạy, lại bị ma ma của ta ngáng chân một cái té lăn ra đất, chỉ hận không đánh chết được hắn.
Giang Uyển sợ đến mức khóc luôn, một mặt xin mẫu thân tha mạng, một mặt cầu xin ta: “Tỷ tỷ buộng tha cho chàng, đều là muội sai!”
Việc đã đến nước này, nàng ta còn chấp mê bất ngộ!
Ta lạnh lùng nhìn Vệ Cư An, một nam nhân không có trách nhiệm, vong ân phụ nghĩa như vậy, cũng không biết Giang Uyển thích cái gì ở hắn.
“Giang Uyển, lời hay không thể khuyên kẻ muốn chết, từ bi không thể độ người mê ((lương ngôn nan khuyến cai tử quỷ, từ bi bất độ tự tuyệt nhân) câu này tui không nghĩ ra từ nào hay hơn, có gì mọi người góp ý). Muội năm lần bảy lượt thông đồng với ngoại nam nhân, mặc kệ lời gièm pha, Giang gia không thể giữ lại muội. Bây giờ chúng ta cho muội chọn, một là về thôn trang tìm một gia đình thư hương gả qua làm chính thê sống hết một đời. Hai là giả chết từ bỏ phủ Tề Quốc công, từ đây cùng Vệ thế tử song túc song phi, tương lai bất luận giàu sang hay nghèo khó đều không được bước vào cửa Giang gia một lần nào nữa!”
Giang Uyển khóc lóc không ngừng, nàng ta liên tục nhìn mẫu thân và Vệ Cư An, nhìn một hồi liền ngã ra đất khóc lớn hơn nữa, khấu đấu với mẫu thân mà nói: “Mẫu thân, người coi như không có nữ nhi này đi!”
“Ngươi!.... Ngươi! thật hồ đồ!”
Mẫu thân cũng bắt đầu khóc, chỉ vào nàng ta: “Ngươi có biết mẫu thân ngươi trước khi chết nói gì với ta không? Nàng nói nói thân bất do kỷ, cả đời nay bị phụ mẫu làm hại, may mắn là được bán vào phủ chúng ta, được cùng ta hầu hạ Quốc công gia mà sinh ra ngươi. Nàng không còn gì tiếc nuối chỉ cầu xin ta nuôi dưỡng ngươi khôn lớn, gả vào một gia đình tốt, làm một thê tử được cưới gả đàng hoàng, cả đời trôi chảy vô ưu.”
“Ta đã vì ngươi xem xét rất nhiều gia đình, có rất nhiều người tốt hơn cả phủ Ninh Viễn hầu, cũng có nhiều người nguyện ý cưới ngươi làm chính thê, sao ngươi có thể hồ đồ tự bỏ trốn, ngươi có biết sính làm vợ, bôn làm thiếp, ngươi như vậy không sợ làm mẫu thân đã chết của ngươi thất vọng sao?”
“Nữ nhi biết mẫu thân vì nữ nhi chọn lựa rất nhiều, nhưng nữ nhi chỉ thích Vệ lang, nữ nhi cùng Vệ lang là thiệt tình yêu nhau. Mẫu thân, người thành toàn chúng con đi.”
“Đúng vậy, phu nhân, ta thích Uyển nhi, nhất định sẽ đối tốt với nàng, phu nhân thành toàn chúng ta đi.”
“Các ngươi!” Mẫu thân nhìn Giang Uyển và Vệ Cư An, bà không hiểu được thế đạo hiện giờ ra sao, nam nữ chưa lập gia đình lại không biết lễ nghi, ngược lại còn không biết xấu hổ qua mặt phụ mẫu, nói chuyện yêu đương: “Các người chưa được mai mối đã tằng tịu với nhau, vô danh vô phận, làm sao xứng đáng là chính nhân quân tử, tiểu thư khuê các? Mặc dù ta thành toàn cho các ngươi, phủ Ninh Viễn hầu sẽ cho phép sao?”
Giang Uyển không nói gì chỉ biết khóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận