Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-06-05 01:00:01
"Đây... một cái là ma túy đá, một cái là bột nấm gây ảo giác."

Trình Ngọc gật đầu: "Tốt."

Sau đó, anh ấy cầm một chai nước đi về phía Lâm Duyệt Đức.

Dường như Lâm Duyệt Đức cũng nhận ra Trình Ngọc muốn làm gì, bị trói chặt trên chiếc ghế, cô ta điên cuồng vùng vẫy.

Đúng lúc này, Chung Phi ngăn Trình Ngọc lại: "Anh muốn làm gì? Anh đã hứa với tôi là không giết người mà."

Trình Ngọc hất tay Chung Phi ra, gằn giọng hỏi:

"Chẳng lẽ cô lại bỏ qua như vậy sao? Tôi không cam tâm! Tôi chỉ đi công tác có mấy ngày, tại sao khi trở về ngay cả người cũng không còn! Thậm chí chúng tôi đã chọn xong địa điểm tổ chức đám cưới rồi!"

Chung Phi nhìn liều thuốc trên tay anh ấy: "Anh làm như vậy, thì có khác gì lũ súc sinh kia?"

Trình Ngọc bình tĩnh trở lại: "Đối xử với lũ súc sinh không bằng cầm thú này, tôi còn cần phải xem xét đến nhân đạo sao? Chung Phi, cô không thấy mình quá nhân từ à?"

"Anh nói anh chỉ muốn một sự thật." Chung Phi lùi về sau nửa bước.

"Trước khi tự tử A Viện đã từng gửi cho tôi một cái tên, tôi đã tìm kiếm cái tên đó mười năm, nhưng chẳng tìm thấy gì. Mãi đến hôm nay tôi mới nhìn thấy cái tên đó bị gạch bỏ trong danh sách vừa rồi, cô có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

Hai mắt Trình Ngọc đỏ ngầu, gân xanh trên cánh tay nổi lên, quần áo xộc xệch vì điên cuồng.

Chung Phi bị anh ấy dọa đến mức đứng im tại chỗ, không dám nói thêm lời nào.

"Điều đó có nghĩa là, cô gái mà A Viện muốn cứu năm đó, cũng đã chết rồi."

Câu nói cuối cùng của Trình Ngọc thốt ra rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ bay bổng, nhưng lại như một hòn đá nặng nề đập vào lồng ngực tất cả mọi người.

Trình Ngọc hít một hơi thật sâu, nói với Hứa Diệp bên cạnh: "Giam cô ấy lại."

Nhìn Chung Phi bị Hứa Diệp kéo đi, Trình Ngọc tiến lên túm lấy cằm Lâm Duyệt Đức, đổ hai túi bột thuốc vào miệng cô ta, rồi ép cô ta uống thật nhiều nước.

Vì phản kháng dữ dội nên quần áo trên người Lâm Duyệt Đức bắt đầu xộc xệch.
Bị đổ hai túi thuốc vào miệng, ánh mắt Lâm Duyệt Đức dần trở nên mơ hồ, ngay cả lời nói cũng bắt đầu trở nên điên dại.

"Trình Ngọc, cho dù anh làm những chuyện này thì đã sao, anh có nhận ra Khương Viện mất ba tháng cai nghiện không? Vào lúc Khương Viện cần anh nhất, anh có xuất hiện không? Chính anh mới là người mang đến tuyệt vọng cho Khương Viện!"

Trình Ngọc cởi trói cho Lâm Duyệt Đức, túm tóc cô ta ép cô ta đứng dậy.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-mang-ang-sau-le-trao-giai-trang&chuong=8]


Dược tính trong người Lâm Duyệt Đức đã bắt đầu phát tác, thậm chí còn bắt đầu vô thức dựa dẫm vào người Trình Ngọc.

Trình Ngọc ghê tởm né tránh, tay nắm lấy tay Lâm Duyệt Đức không ngừng run rẩy: "Tại sao cô ấy lại nghiện ma túy?"

Lâm Duyệt Đức tỉnh táo lại một chút, sau đó lập tức trở nên đờ đẫn: "Cô ta đáng đời! Cô ta tưởng mình là cái thá gì, còn nói là sẽ mang bằng chứng đến đồn cảnh sát, sau khi phê thuốc sao không nói nữa?"

Trình Ngọc lấy một chiếc camera livestream từ bên cạnh, bắt đầu kéo Lâm Duyệt Đức đi ra ngoài.

"Ha ha ha ha, Trình Ngọc, chắc anh không biết cô ta lẳng lơ đến mức nào đâu. Ngày ngày giả vờ thanh cao, lo chuyện bao đồng, tưởng mình có thể một tay che trời trong giới giải trí sao?"

"Phá hỏng kế hoạch lựa chọn ban đầu, cô gái nhỏ mới vào nghề không có tiền không có bối cảnh, bảo vệ cái gì chứ. Hay là chỉ có mình cô ta là người tốt, thanh cao cái gì chứ."

"Cô ta càng tỏ ra thanh cao, tôi càng muốn kéo cô ta xuống. Cô ta tưởng tự tử vào ngày nhận giải là có thể gây chú ý sao? Mang tiếng tự tử vì chứng rối loạn lưỡng cực suốt mười năm, ha ha ha ha."

Thần trí của Lâm Duyệt Đức càng ngày càng mơ hồ, lời nói ra càng thêm ngông cuồng.

"Trình Ngọc, anh có biết lúc tôi ép cô ta uống thuốc, dáng vẻ vùng vẫy của cô ta đẹp lắm không, khiến người ta nhịn không được muốn giẫm lên một cái. Anh chưa từng thấy cô ta như vậy thật sự rất đáng tiếc."

Trình Ngọc kéo lê cô ta, trên đường đi có không ít chướng ngại vật, nhưng Trình Ngọc đều không hề né tránh, để lưng Lâm Duyệt Đức va chạm với từng chướng ngại vật trên mặt đất.

Cuối cùng, Trình Ngọc kéo Lâm Duyệt Đức đến trước cửa một căn phòng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lâm Duyệt Đức:

"Ban đầu căn phòng này là dành cho những người đàn ông đó, bây giờ xem ra để dành cho cô mới thích hợp."

Chỉ thấy Trình Ngọc thở hổn hển vì giận dữ, túm lấy tóc Lâm Nguyệt Đức rồi nói: "Dù sao trong mắt tôi, cô cũng chẳng phải con người, nên có bị đưa vào bụng súc vật cũng không thiệt thòi gì."

Nói xong liền mở cửa phòng, bên trong là mười hai con chó đực đã bị bỏ đói ba ngày.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận