21
Tạ Khiên Xuyên im lặng trong chốc lát, không trực tiếp trả lời mà khéo léo chuyển chủ đề.
"Tiểu thư Tô khiêu vũ rất đẹp, hẳn là thành quả của nhiều năm khổ luyện."
Cô mỉm cười gật đầu: "Chẳng lẽ, chủ tịch Tạ cũng am hiểu vũ đạo?"
Anh ta nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt.
"Không thể nói là tinh thông."
Nụ cười của Tô Dư Ngôn càng rạng rỡ hơn.
"Chủ tịch Tạ khiêm tốn rồi. Tôi đây luôn có cảm tình với những người đàn ông chung tình. Nghe mọi người nói như vậy, tôi thực sự rất hứng thú với câu chuyện giữa ngài và phu nhân. Ngài có thể chia sẻ một chút không?"
Tạ Khiên Xuyên lướt mắt nhìn quanh, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu tiểu thư Tô không ngại, chúng ta có thể ra vườn trò chuyện."
Cô giơ tay ra hiệu mời.
"Rất sẵn lòng."
Hai người cầm theo ly rượu, cùng nhau rời khỏi đám đông, tiến vào khu vườn yên tĩnh.
Không gian tĩnh lặng luôn khiến con người dễ dàng thổ lộ tâm sự.
Tạ Khiên Xuyên chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến hắn không kiềm được mà muốn giãi bày.
"Tiểu thư Tô, quả thực cô rất giống với vợ tôi."
Tô Dư Ngôn gật đầu: "Vừa rồi tôi cũng đã nghe khách mời nhắc đến. Ngài và phu nhân của mình, đã gặp nhau thế nào?"
Anh ta chìm vào hồi ức. "Chúng tôi lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã."
"Sau này, hai gia tộc sắp đặt hôn sự, chúng tôi cứ thế mà kết hôn, rồi sinh con."
Gương mặt Tô Dư Ngôn lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
"Thật ngọt ngào! Chuyện tình thanh mai trúc mã ai mà không ao ước chứ?"
"Hai người còn có một đứa con đúng không? Bé bao nhiêu tuổi rồi? Hẳn là rất đáng yêu!"
Lần đầu tiên, Tạ Khiên Xuyên không cảm thấy phiền chán trước một người phụ nữ hỏi quá nhiều. Ngược lại, hắn kiên nhẫn trả lời từng câu một.
"Chúng tôi có một cậu con trai, năm nay đã năm tuổi."
"Cô có vẻ rất thích trẻ con?"
Cô lập tức gật đầu, ánh mắt sáng rỡ.
"Đúng vậy! Đừng nhìn tôi bận rộn nào là học khiêu vũ, nào là tổ chức triển lãm tranh… Nhưng thực ra, cuộc sống lý tưởng của tôi chính là an phận làm vợ hiền, mẹ đảm."
"Vậy nên, tôi thật sự rất ngưỡng mộ phu nhân của ngài."
Cô dừng một chút, sau đó nghiêng đầu hỏi: "À, tôi có thể hỏi một chút không… Phu nhân của ngài đã qua đời như thế nào?"
Nghe đến đây, sắc mặt Tạ Khiên Xuyên thoáng trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-n-h-l-p-l-nh-b-nh-minh-h-r-ng&chuong=15]
Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn trả lời.
"Tai nạn máy bay."
Tô Dư Ngôn lập tức để lộ vẻ tiếc nuối.
"Thật đáng tiếc."
Cô nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt như mang theo sự cảm thông chân thành.
"Nhưng tôi tin rằng khi còn sống bên ngài, phu nhân hẳn đã rất hạnh phúc. Vậy nên, dù cô ấy không còn nữa, cô ấy nhất định cũng hy vọng ngài có thể bước ra khỏi nỗi đau mà tiếp tục cuộc sống mới."
Sắc mặt Tạ Khiên Xuyên vẫn nặng nề, hồi lâu sau mới nhàn nhạt cất lời.
"Tôi đã phụ cô ấy."
"Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy thật tốt."
Tô Dư Ngôn đứng dậy, khẽ vỗ vai anh ta như một lời an ủi, hoàn toàn phát huy triệt để vai trò của một "tri kỷ hiểu lòng người".
Cả hai trò chuyện rất hợp ý, mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, Tô Thanh Hà đến tìm, bọn họ mới vẫy tay chào tạm biệt.
Trước khi rời đi, Tạ Khiên Xuyên chủ động hỏi: "Tiểu thư Tô, nếu có thời gian, chúng ta có thể hẹn gặp nhau lần nữa không?"
Tô Dư Ngôn mỉm cười gật đầu.
"Dĩ nhiên rồi. Tôi rất vui khi được quen biết chủ tịch Tạ. Nếu đã là bạn bè, ngài cứ gọi tôi là Dư Ngôn như anh trai tôi đi."
Nỗi u sầu giữa chân mày anh ta chợt tan biến.
"Vậy thì, cô cũng không cần gọi tôi là chủ tịch Tạ nữa. Gọi tôi là Khiên Xuyên đi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Được."
22
Từ sau khi Kiều Tự qua đời, hiếm khi Tạ Khiên Xuyên có tâm trạng tốt như hôm nay. Sau khi rời khỏi buổi tiệc, anh ta trở về nhà họ Tạ giữa đêm khuya, nhưng ánh đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.
Ban đầu, anh ta tưởng rằng lại là Tạ Cẩn chưa ngủ, nhưng khi đến gần mới nhận ra người đang ngồi đó là Giang Thanh Hoan.
Thấy anh ta xuất hiện, sắc mặt cô ta âm u đến cực điểm.
"Khiên Xuyên, anh đã đi đâu? Sao giờ này mới về?"
Tạ Khiên Xuyên nới lỏng cà vạt, mệt mỏi ngả người xuống sofa.
"Chỉ là một buổi tiệc xã giao, về trễ một chút thôi. Em đến đây làm gì?"
Thấy anh ta nói chuyện với mình bằng giọng điệu không mấy dễ chịu, Giang Thanh Hoan càng thêm tức giận.
"Tại sao em không thể đến? Là A Cẩn gọi em tới."
"Thằng bé một mình trong nhà không ngủ được, anh cũng mặc kệ nó. Giờ em đến đây, anh lại còn tỏ thái độ này với em?"
Nói rồi, cô ta tiến lại gần, hít nhẹ lên người anh ta. Khi phát hiện một mùi nước hoa lạ, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chuyện này là sao? Hôm nay anh đã uống rượu cùng người phụ nữ khác?"
Trước sự chất vấn của cô ta, Tạ Khiên Xuyên cảm thấy vô cùng phiền chán. Anh ta hất tay cô ta ra, giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn.
"Trong tiệc đương nhiên có khách nữ. Người ta xịt nước hoa, đứng gần anh lâu một chút thì dính mùi thôi."
"Đừng có bày ra bộ dạng oán phụ như thế mà kiếm chuyện ở đây!"
Nghe hai chữ "oán phụ", Giang Thanh Hoan hoàn toàn bùng nổ.
"Oán phụ? Anh nói em là oán phụ sao?"
"Em trở thành thế này là vì ai chứ? Có phải anh đã có người đàn bà khác bên ngoài rồi không? Anh nói đi!"
Cô ta như phát điên, lao đến giật lấy điện thoại của anh ta để kiểm tra. Nhưng một người kiêu ngạo như Tạ Khiên Xuyên sao có thể để cô ta toại nguyện?
Anh ta mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống đất, giọng điệu tràn đầy chán ghét.
"Thanh Hoan, đủ rồi!"
"Em trước đây không như vậy. Sao bây giờ lại trở nên thế này?"
Giang Thanh Hoan ngồi bệt dưới sàn, khóc lóc thảm thiết, chẳng còn tâm trí nghe anh ta nói gì. Trong cơn tức giận, cô ta lập tức đứng dậy, lao lên lầu kéo Tạ Cẩn vẫn còn say ngủ xuống.
"Đi thôi, con đi với mẹ. Ba con không cần mẹ, cũng không cần con nữa."
"Từ nay về sau, mẹ con chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau!"
Tạ Cẩn đang ngủ mơ màng, quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề đã bị cô ta kéo xuống lầu.
Lúc xuống cầu thang, cậu bé vô ý vấp ngã, đập đầu xuống bậc thang, liền khóc òa lên.
"Con không muốn đi! Con muốn ở với ba!"
"Dì Giang, con muốn ngủ. Dì để con ngủ đi..."
Vốn đã đang tức giận, nghe Tạ Cẩn gọi mình là "dì Giang", Giang Thanh Hoan càng phát điên hơn.
Vừa kéo cậu bé đi, cô ta vừa gào lên.
"Khóc cái gì mà khóc?! Cái gì mà dì Giang?!
"Mẹ là mẹ của con cơ mà!"
"Ba con không cần con nữa, con còn bám lấy anh ta làm gì?"
"Đi với mẹ!"
Nhìn thấy cô ta kéo lê Tạ Cẩn trên mặt đất, toàn bộ sự kiên nhẫn của Tạ Khiên Xuyên đã cạn sạch. Anh ta bước lên ngăn cản Giang Thanh Hoan, ánh mắt đã không còn chút dịu dàng nào như trước.
"Buông A Cẩn ra! Đêm khuya rồi, em còn định phát điên đến bao giờ?!"
Sắc mặt Giang Thanh Hoan tái nhợt vì giận dữ, cô ta vừa khóc vừa không ngừng kéo Tạ Cẩn.
"A Cẩn là con trai em! Em muốn đưa nó đi đâu thì đưa!"
"Anh không cho em bước vào nhà, chẳng lẽ ngay cả con trai em cũng không được đưa đi sao?!"
Nói xong, cô ta bất chấp tất cả, siết chặt tay Tạ Cẩn định kéo thằng bé ra khỏi nhà.
Tạ Cẩn khóc càng dữ dội, cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, liền cắn mạnh một cái lên cánh tay cô ta.
Giang Thanh Hoan đau điếng, lập tức buông tay.
Nhân cơ hội đó, Tạ Cẩn vội vàng chạy ra sau lưng Tạ Khiên Xuyên, nép mình vào người anh ta.
"Ba ơi, con không muốn dì Giang! Con muốn mẹ quay về!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận