Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐỪNG ĐỂ TÔI VẠCH TRẦN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:16:55
(*) Tiếng lóng: 啊我死了: tôi c/h/e/c mất thôi.

Họ từng hợp tác trong một bộ phim và trở thành CP nổi tiếng, lúc này Hạ Châu đang công khai sờ mó.

Con hẻm càng đi càng tối, người hâm mộ không thấy Hứa Thanh Thanh rút tay về một cách khó chịu.

Sau khi im lặng một lát, dường như có tiếng trẻ con khóc.

Không đúng, đó là tiếng từ Minh giới.

"Mọi người... có nghe thấy tiếng trẻ con khóc không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Chị Nhan Nhan, chị... chị đừng có d/o/a người khác mà... em không nghe thấy gì cả."

“Tôi cũng không nghe thấy gì, Tri Nhan cô đừng thần hồn nát thần tính." Tống Thanh Hòa là người bình tĩnh nhất.

Hạ Châu lại trở nên căng thẳng: "Tôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-t-i-v-ch-tr-n-h-t-gi-i-gi-i-tr&chuong=2]

tôi hình như nghe thấy rồi."

[Vãi chưởng, sao tôi lại không nghe thấy gì cả?]

[Không biết tại sao, mặc dù tôi không nghe thấy gì nhưng tôi cảm thấy hơi buồn, mấy ngày trước con của tôi đã ra đi, vì trong giấc mơ tôi đã nói với con rằng, xin lỗi mẹ không nuôi nổi con.]

[Ôm c/h/ặ/t người lầu trên, bé yêu thương cô, nó sẽ không trách cô đâu chỉ có những người cố ý p/h/a t/h/a/i mới đáng c/h/e/c!!]

"Bố ơi, trước khi bố đi tìm con, bố phải tìm cho ra váy hoa nhỏ mà mẹ mua cho con nhé."

Giọng nói của một đứa trẻ đột nhiên vang lên.

Làm mọi người đều giật mình.

"Trời ơi, bạn nhỏ này d/o/a c/h/e/c tôi rồi."

"Diễn viên nhí kiểm soát cảm xúc khá tốt."

[Á á á Tống Ảnh đế khen người khác kìa!]

[Không ngờ Tống Trì lại rất giỏi xoa dịu bầu không khí như vậy.]

Nhưng chỉ có tôi biết rằng đây không phải là kiểm soát cảm xúc, cô bé này đã c/h/e/c lưu từ khi mới sáu tháng tuổi và bây giờ đã là Manh Manh ba tuổi ở Minh giới rồi!!

"Tại sao đội hình lại không đi tiếp?"

Chỉ thấy người đứng đầu đội hình là Hạ Châu, ngồi xổm xuống đất, thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi lạnh.

"Anh Hạ, anh sao vậy?" Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì, có lẽ là sáng nay chưa ăn gì nên hơi khó chịu."

"Vậy để tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi một lát, để họ đi trước đi."

[Không phải chứ, Lâm Tri Nhan cô ấy góp vui cái gì thế, người ta có Thanh Thanh rồi mà.]

[Hèn hạ quá, ké fame à~]

Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Châu, cười nói: "Anh Hạ, anh ổn rồi chứ, chúng ta đi thôi."

Tôi cố ý để anh ta tách khỏi đội hình.

Manh Manh vẫn ngọt ngào gọi nhưng chỉ có Hạ Châu nghe thấy.

"Bố ơi~bố ơi~bố tìm thấy cái váy hoa của con chưa?"

Cùng lúc đó, một mảnh vải rơi thẳng xuống tay Hạ Châu.

Hạ Châu mở ra xem, sợ hãi ném chiếc váy đi.

"A! Không phải! Không phải đâu, tất cả mọi thứ đều bị tôi ném đi rồi, sao lại ở đây chứ?!"

"Bố ơi, bố có thể giúp con tìm đôi giày mẹ mua cho con không?"

Manh Manh mặc chiếc váy hoa, bước ra từ góc phòng.

[Vãi chưởng, tôi cứ tưởng chỉ có hiệu ứng âm thanh thôi, ai ngờ còn có diễn viên nhỏ như vậy nữa.]

[A, diễn viên nhí diễn hay quá, trông tội nghiệp quá.]

[Huhuhu bé con nhỏ thế này, bé không sợ à?]

[Ôi trời ơi, mọi người nhìn Hạ Châu bị sao thế?]

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận