Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGAO VŨ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:44:30
5
Huyền Minh có lẽ cũng không ngờ rằng sắc dụ lại dẫn đến kết quả này.
Dưới ánh mắt của ta, hắn cứng ngắc kéo áo lên một chút.
"Điện hạ có ý gì?"
Bộ chiến bào huyền ti trên người là ta đã mặc suốt mấy trăm năm.
Bình thường, đám tỷ muội hay chê bai gu ăn mặc của ta không ít lần.
"Mặc thế này ra ngoài, người ta không biết còn tưởng Long tộc Tây Hải nghèo rớt mồng tơi."
Giờ có một kẻ am hiểu may mặc đến, cũng nên thay vài bộ y phục mới.
Huyền Minh ôm lấy miếng giao tiêu ta ban cho, mơ hồ rời đi.
Để Thái tử bọn họ đích thân làm y phục, nếu đám Giao tộc Nam Hải biết, e là tức đến lệch cả đuôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng ta lại càng vui vẻ.
Đáng tiếc, niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, ta liền cảm nhận được cấm chế ở Cực Uyên có dị động.
Xem ra nam chính đến cửa rồi.
Ta lập tức cầm kiếm, trong chớp mắt đã dịch chuyển đến trên Cực Uyên.
Vào cái đêm thức tỉnh, ta đã ngồi tĩnh tọa ở trong Long Cung tọa thật lâu.
Ở thế giới này, ta tồn tại là vì nam chính.
Sống là để tôn vinh sức hút nhân cách của hắn, chết là để tô điểm cho mối tình thâm sâu của hắn.
Nhưng ta – Ngao Vũ, từ nhỏ tu luyện, từ hàng vạn Long tộc leo lên đỉnh sóng.
Chẳng lẽ tất cả chỉ để trở thành vật phụ thuộc của một người?
Ta không cam tâm.
Dù nam chính mang trong mình khí vận trời đất, ta cũng không muốn dây dưa quá nhiều với hắn ta.
So với việc mượn chút khí vận đó, ta càng không muốn Long tộc Tây Hải bị cuốn vào chuyện của hắn ta.
Cấm chế bên dưới rung động dữ dội, Cực Uyên vốn là hải cốc sâu nhất Tây Hải, nay lại nứt ra một khe lớn.
Sóng biển ào ạt tràn vào, còn nơi đáy biển, ngay tại trung tâm hải nhãn, có một nam một nữ đứng đó, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chính là nam chính Lạc Hành Vân và nữ chính Phượng Thiên Thiên.
Theo nguyên tác, đây là lần đầu tiên ta gặp Lạc Hành Vân.
Vì muốn mừng sinh nhật nghìn tuổi của Phượng Thiên Thiên, hắn ta đã cưỡng ép lấy đi Định Hải Châu của Tây Hải, khiến Tây Hải rạn nứt.
Hai kẻ suýt làm sụp đổ Tây Hải, vậy mà vẫn còn ân ân ái ái với nhau.
Ta lạnh giọng: "Hai vị cũng thật nhàn nhã."
Thần thức khẽ động, ta cảm nhận được cách đó trăm trượng có người lặng lẽ theo dõi.
Là Huyền Minh.
Quả nhiên là thám tử Giao tộc tận tụy, lúc nào cũng không quên do thám cơ mật Tây Hải.
Trước có nam chính, sau có phản diện.
Ta thu hồi thần thức, nhìn nam tử áo trắng phiêu dật trước mặt.
"Không ngờ Tây Hải còn có mỹ nhân như vậy."
Lạc Hành Vân ánh mắt lộ vẻ kinh diễm: "Tại hạ chỉ muốn mượn Định Hải Châu một chút, mong cô nương thông cảm."
Kiếm trong tay ta lóe lên hàn quang: "Là mượn hay là trộm, vào đại lao rồi hẵng nói."
Bản mệnh kiếm đột ngột kéo dài, hóa thành kiếm tiên, mang theo long ngâm thẳng hướng nam chính.
Trong nguyên tác, ta vừa gặp đã đem lòng ái mộ Lạc Hành Vân, ra tay cũng không dùng hết sức.
Nhưng lần này, ta chẳng muốn dây dưa với hắn ta, vừa ra tay liền là sát chiêu.
Sát ý cuồn cuộn lan tràn trong nước biển.
Nam chính vốn đang chìm đắm trong nhan sắc, lúc này mới bừng tỉnh, chật vật lùi lại,
lại vô tình bị kiếm tiên của ta quấn lấy.
"Không được làm hại Vân ca ca!"
Phượng Thiên Thiên vội vàng tung ra một đạo tam muội chân hỏa, định cản ta.
Tiếc là dù nàng ta có là thiên tài tu luyện ngàn năm hiếm gặp của Phượng tộc, thì dưới biển, nơi này vẫn là địa bàn của ta.
"Không biết tự lượng sức."
Nàng ta còn chưa kịp đến gần, đã bị kiếm khí trong nước biển đánh văng ra ngoài.
Sau đó, nàng ta và nam chính đều bị trói chung một chỗ.
Lạc Hành Vân lấy Định Hải Châu từ không gian giới tử ra.
Hắn ta nhìn ta, trong mắt vừa có kiêng dè, vừa lóe lên một loại hưng phấn khó hiểu.
"Không hổ là Long Thái nữ của Tây Hải."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=3]


"Hôm nay bại dưới tay nàng, là ta sơ suất."
Khoan đã, rõ ràng ta vừa đánh hắn một trận, sao tên này lại còn hứng thú hơn vậy?
Ánh mắt đầy khát vọng chinh phục của hắn ta khiến ta rùng mình.
Mặc kệ ánh nhìn khó tin của Phượng Thiên Thiên, ta trực tiếp dùng pháp khí ném cả hai vào đại lao Cực Uyên.
Đối phó với nhân vật chính đã khó, đối phó với nhân vật chính bị bệnh còn khó hơn.
Tâm niệm khẽ động, pháp khí lập tức trói luôn Huyền Minh cách đó trăm trượng kéo đến.
Phương pháp phá địch, chính là đánh từng tên một.
Kiếm tiên màu kim nhạt quấn lấy đuôi cá lấp lánh sắc màu, lại trói hai tay hắn trước ngực.
"Điện hạ định làm gì?"
Hắn càng giãy giụa, kiếm tiên càng siết chặt, trên làn da trắng mịn lập tức hằn lên từng vết đỏ.
Đã đến lúc trêu chọc kẻ địch, bù đắp lại tinh thần vừa bị ghê tởm khi nãy.
Ta khẽ nhấc ngón tay, mũi kiếm tiên liền chỉa thẳng vào cổ họng hắn.
"Ngươi nói thử xem, Thái tử điện hạ?"

6
Đại lao Cực Uyên.
Huyền Minh bị trói chặt vào vách tường bằng Phược Long Tác, thứ chỉ Long tộc mới sở hữu.
Dưới sức trói buộc của nó, vạn vật đều không thể che giấu bản thể.
Hắn đã khôi phục hình dạng Giao tộc, đuôi cá dài năm sáu thước bị khóa chặt, không thể động đậy.
Ta khẽ cong môi, ngón tay lướt qua lớp áo mở rộng của hắn.
"Đáng tiếc, ngươi không giữ được bình tĩnh."
"Ngao Vũ, muốn giết thì giết, hà tất nói nhiều?"
Mái tóc dài của hắn bị nước biển cuốn lấy, phiêu tán theo từng gợn sóng, khiến gương mặt lạnh băng ấy lại càng thêm phần yêu dị.
Nhưng ta chỉ bật cười.
"Thái tử điện hạ, cô không có ý định giết ngươi."
"Ngược lại, cô còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Ta lựa chọn nói rõ với Huyền Minh trước, bởi vì tiếp theo, ta cần tập trung toàn bộ tinh lực để đối phó với nam chính Lạc Hành Vân.
Giao tộc dũng mãnh thiện chiến, ta không ngu ngốc đến mức đối địch với họ vào lúc này.
Huyền Minh chăm chú nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại.
"Chuyện gì?"
Ta không lập tức trả lời, mà chậm rãi vuốt qua lồng ngực hắn.
"Thái tử điện hạ đã tự tiến cử bản thân, vậy cô cũng không tiện từ chối."
"Chi bằng hai tộc kết thân, đôi bên đều vui vẻ."
Chiếc đuôi cá của Huyền Minh khẽ khựng lại.
Ta nghi hoặc nhìn hắn, thấy gương mặt kia đột nhiên đỏ bừng, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp: "Ngươi... ngươi không đùa đấy chứ?"
Trong tam giới, các chủng tộc liên hôn vốn là chuyện bình thường.
Đó là phương thức để củng cố minh ước vững chắc hơn.
Huyền Minh đích xác là một mỹ nhân hiếm có, nhưng đây không phải lý do chính khiến ta đề nghị kết thân.
Hiện tại, hắn vẫn chưa độ kiếp, ta còn có thể áp chế hắn.
Nhưng trong tương lai, hắn sẽ trở thành một chiến thần có thể đơn thân đồ tiên sát thần.
Sức mạnh như vậy, nếu không muốn trở thành kẻ địch, cách tốt nhất là sớm kết thành minh hữu.
Ta thử thuyết phục hắn: "Ngươi và ta kết khế, sau này Tây Hải và Nam Hải cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Thái tử điện hạ có gì phải lo lắng chứ?"
Vẻ mặt Huyền Minh dần trở nên bình tĩnh.
Hơi lạnh trong mắt hắn nhạt đi, thậm chí còn mang theo vài phần ánh nước sóng sánh.
"Nếu chuyện này thành, vậy chuyện trước kia có thể xóa bỏ?"
Hắn thân là hoàng thất Giao tộc, lại che giấu thân phận lẻn vào Tây Hải, đã phạm vào đại kỵ của Thủy tộc.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, kéo cổ áo hắn lại gần.
Ngón tay nhẹ lướt qua lồng ngực căng tràn của hắn.
Dĩ nhiên ta không muốn dễ dàng cho hắn một cái nhân tình như vậy, nhưng luôn có kẻ không biết điều muốn chen vào.
Tướng quân Cua đến bẩm báo, nói rằng Phượng Thiên Thiên đang ầm ĩ đòi gặp ta.
Ta bấm pháp quyết, cởi trói cho người trước mặt.
"Đáng tiếc, cô còn phải tiếp khách trước."
"Điện hạ có thể suy nghĩ thêm."
Ta xoay người rời khỏi đại lao, nhưng chợt cảm nhận một cơn gió mạnh ập tới từ phía sau.
Chưa kịp phản ứng, ta đã bị một cánh tay ôm lấy eo.
Giọng nói mang theo ý cười khẽ vang bên tai.
"Không cần suy nghĩ nữa."
"Ta đồng ý với điện hạ."

Bình Luận

0 Thảo luận