Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGUYỄN QUÝ PHI

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-26 00:03:49
9
Gần đây vì chuyện tuyết tai, Hoàng đế rất bận, chúng ta không gặp lại nhau lần nào nữa, tốt thật, cửu tộc được bảo toàn rồi.
Mà ta thường ở trên yến tiệc nhìn thấy Đức phi vênh váo đắc ý, mỗi lần như vậy trong lòng ta lại thấy khó chịu, luôn cảm thấy bức bối không yên.
Mãi đến đầu xuân, trong cung truyền đến tin tức, nói rằng Ngụy Thanh đã đánh thắng trận, ngày kia sẽ khải hoàn về triều.
Ta hiếm hoi lắm mới ngồi thêu túi thơm, muốn đợi Ngụy Thanh trở về tặng cho ngài ấy, dù sao cũng đã nhận nhiều món đồ nhỏ của ngài ấy như vậy, chỉ là lâu như vậy rồi, bức thư ta viết ngài ấy vậy mà lại không trả lời ta.
Ngày kia rất nhanh đã tới, ta quyết định quan sát tình hình trước một phen, liền từ sớm đã đến bên lề đường nơi mọi người đã sớm đứng thành hai hàng.
Nam tử dẫn đầu đứng ngược sáng, mặc một thân áo giáp bạc, hai bên đường đều là tiếng hoan hô, thậm chí còn có không ít nữ tử trên lan can tầng hai ném khăn tay xuống.
Ta nhìn Ngụy Thanh đang ngày càng lại gần, ra sức giơ tay vẫy vẫy, bỗng nhiên phát hiện có một nữ tử cùng cưỡi chung một ngựa với chàng, dây cương ngựa chàng ghì rất chặt, ta nhìn kỹ lại, ái chà, nữ tử mặt đỏ như đít khỉ này, chẳng phải là Mộc đại quân sư của chúng ta sao?
“Đây chính là Tướng quân nhỉ! Thật uy vũ quá!”
“Đúng vậy, anh tuấn thật đấy, nữ tử kia chính là nữ quân sư trong truyền thuyết nhỉ, lang tài nữ mạo, thật ngưỡng mộ quá! Tướng quân anh tuấn như vậy, nếu ta cũng có thể cùng chàng chinh chiến sa trường thì tốt biết mấy~”
“Mơ đi nhé, nghe nói trận thắng lần này nữ quân sư công lao không nhỏ, đã sớm biết trước được cuộc tấn công lén của địch~”
Hai nữ tử bên cạnh đang bàn tán, ta vội vàng nép sang một bên, rất sợ bị người khác nhận ra, nhưng mà ta đã lo xa rồi, Ngụy Thanh cứ như vậy đi qua trước mặt ta.
Đại công công lập tức bịt miệng nàng ta, giải thích:
“Không sai! Chính là Hoàng công tử nhà chúng ta.”
Ta cười nịnh nọt.
“Hoàng... Hoàng công tử, phiền ngài tránh đường một chút, ta muốn về nhà.”
Hoàng đế như người điếc vậy, không những không cho ta về nhà, còn kéo kéo tay áo ta.
Mắt thấy tay ngài ấy sắp đưa tới rồi.
Ta rất sợ ngài ấy lại làm ra hành động khinh bạc gì với ta, kéo Tiểu Cúc quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy ta còn vừa quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng co giật của Hoàng đế.
10
“Tướng quân giá đáo!”
Cuối cùng cũng đến rồi, Ngụy Thanh.
Lúc ngài ấy đi ngang qua ta, sững sờ một chút.
Không uổng công ta từ chiều đã bắt đầu trang điểm ăn diện, có phải hối hận rồi không, hối hận cũng vô dụng, ta không còn là Nguyễn tiểu thư nữa, ta là Nữu Hỗ Lộc Nguyễn trở về báo thù.
Ta trong lòng giấu túi thơm, cổ vươn dài, mắt trông mong nhìn ra cửa, không biết hôm nay có trò hay gì để xem.
Ngụy Thanh đã thay quan phục màu đen, ngài ấy có hơi gầy đi.
Ngài ấy sải bước đi vào.
“Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế ở trên cao cười ha hả, tay lớn phất một cái.
“Mau bình thân! Ngụy ái khanh, là công thần của triều ta đó, vì trẫm đánh hạ được hai tòa thành trì ở Tây Bắc!”
Ngụy Thanh chắp tay, vội vàng nói:
“Mạt tướng không dám nhận! Tất cả đều dựa vào sự anh minh của Hoàng thượng, là phúc của mạt tướng, may mắn của bá tánh!”
Hoàng đế cười ha hả:
“Vậy ái khanh muốn ban thưởng gì? Ngươi nói ra đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguy-n-qu-phi&chuong=8]

Trẫm đều chấp thuận!”
Hoàng đế cười híp mắt, ta cảm thấy ngài ấy hình như đang nghĩ chuyện xấu gì đó.
Ngụy Thanh lại quỳ xuống giữa điện:
“Hoàng thượng! Thần có nữ tử trong lòng, vừa gặp đã yêu, muốn cầu xin Hoàng thượng thu hồi hôn sự ban cho thần và nhi nữ Nguyễn Thừa tướng!”
Lập tức tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta và phụ thân ta, chỉ có Ngụy Thanh cúi đầu.
Ta đột nhiên trong lòng có chút buồn bực khó chịu, quyết định về nhà nhất định phải bán rẻ hết mấy món đồ chơi Ngụy Thanh gửi cho ta.
Ngay trước khi ngài ấy trở về, ta còn nghĩ nếu ngài ấy tôn trọng ta thì cùng ngài ấy tương kính như tân cũng không phải không được.
Lúc này trên đầu ta còn cài cây trâm gỗ xấu xí kia, ngay trước khi Ngụy Thanh vào, Quận chúa còn chế giễu ta là đồ nhà quê, nhánh cây khô cũng cài lên đầu.
Lúc này, đám người khó ưa đứng đầu là Quận chúa đang hả hê nhìn ta.
Ta bề ngoài thản nhiên như gió thoảng mây bay, trong lòng cũng thản nhiên như gió thoảng mây bay, thầm nghĩ các ngươi căn bản không hiểu thủ đoạn của tỷ đây.
Hoàng đế “Ồ” một tiếng.
“Việc này... Nguyễn Thừa tướng, ngài thấy thế nào?”
Phụ thân ta càng sắc mặt nghiêm trọng.
“Hoàng thượng, ngài đã mở lời, đó chính là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Ngụy tướng quân vừa đến đã yêu cầu ngài thu hồi hôn sự ban cho! Thần cảm thấy không ổn!”
Hoàng đế sa sầm mặt, dường như đang suy nghĩ.
Ta vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm Ngụy Thanh, chỉ đợi màn kịch hay mở màn, ngài ấy lại cúi đầu không thèm nhìn ta.
Ta không nghĩ ngợi gì liền đứng ra.
“Khởi bẩm Hoàng thượng! Thần nữ đồng ý từ hôn! Nhưng thần nữ có vài lời muốn hỏi Ngụy tướng quân.”
“Càn rỡ! Con mau về chỗ ngồi đi. Hoàng thượng, thần dạy con không nghiêm...” Phụ thân ta lườm ta một cái.
Hoàng đế ngắt lời phụ thân ta.
“Trẫm chuẩn.”
Ta nhìn Ngụy Thanh, từng chữ từng chữ hỏi:
“Tướng quân, người trong lòng ngài có phải là Mộc Uyển Thất?”
Ngài ấy nói phải.
Ta giả vờ lòng nguội lạnh, chịu đả kích lớn: “Tướng quân không phải nói nàng ấy chỉ là muội muội của ngài sao?”
Ngài ấy nói Mộc Uyển Thất đã cứu ngài ấy, bị thương nặng, sự việc do ngài ấy mà ra, ngài ấy phải chịu trách nhiệm, không phải nàng thì không thành thân, càng là hứa với nàng ấy muốn một đời một kiếp một đôi người.
Ta mím môi, hỏi:
“Ơn cứu mạng là phải lấy thân báo đáp sao, vậy nói thế lúc nhỏ ta còn cứu một tên tiểu tử nữa, chẳng lẽ ta cũng phải bắt cậu ta cưới ta sao?
Gọi nhau huynh muội cái gì, ta thấy hai người các người vốn là không trong sáng, nếu từ hôn cũng được, vậy cũng là ta từ hôn ngài!”
Ngài ấy chỉ nhỏ giọng nói xin lỗi.
Ta chỉ cảm thấy buồn cười, một tay giật cây trâm gỗ trên đầu xuống, ném tới trước mặt ngài ấy, nói với Hoàng đế:
“Thần nữ Nguyễn Mịch hôm nay muốn cùng Ngụy tướng quân từ hôn, mong Hoàng thượng ân chuẩn!”
Hoàng đế híp mắt nhìn cây trâm gỗ kia, vẻ mặt ghét bỏ.
“Ngụy ái khanh dù sao cũng là đại công thần, trẫm không những phải thưởng, mà còn phải thưởng thật hậu!
Nếu lần ban hôn đầu tiên cả hai người các ngươi đều không hài lòng, trẫm không muốn nhìn thấy một đôi phu thê oán hận, liền thu hồi thánh chỉ ban hôn.
Vậy trẫm liền tự ý hạ thêm hai đạo thánh chỉ nữa, đạo thứ nhất chính là trẫm muốn ban hôn cho Ngụy ái khanh và vị Mộc cô nương kia, ngày lành cứ giao cho Khâm Thiên Giám định đi, Ngụy ái khanh ngươi có hài lòng không?”
Ngụy Thanh nghe xong, nặng nề dập đầu một cái.
“Đa tạ Hoàng thượng!”
“Trẫm vừa rồi cảm thấy lời của Nguyễn tiểu thư nói rất hay, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp, vừa hay mấy ngày nay trẫm đã tra ra, hóa ra ‘ân nhân cứu mạng’ của trẫm chính là Nguyễn tiểu thư, ngoài những phần thưởng trước đó ra, vậy đạo thánh chỉ thứ hai, trẫm liền phong Nguyễn tiểu thư vị ân nhân cứu mạng này làm Quý phi đi!”
Nghe thấy đạo thánh chỉ thứ hai, ta tại chỗ liền ngất đi giữa điện, đừng lo lắng, ta bị hạ đường huyết thôi, chỉ là trước khi ta ngất đi trong đầu toàn nghĩ, ta trở thành ân nhân cứu mạng của Hoàng đế từ lúc nào vậy?
Sau này ta nghe người khác nói, sau khi ta ngất đi, Hoàng đế nói ta là vui quá mà ngất, còn phụ thân ta và đám kẻ thù của ông ấy lúc đó suýt nữa dập đầu đến vỡ cả trán, cũng không thể ngăn cản Hoàng đế muốn ta vào cung làm Quý phi.

Bình Luận

0 Thảo luận