16
Sau khi Tiêu Ngạn rời khỏi Kinh thành, chỉ mới vài ngày, ta đã cảm thấy mình như mắc bệnh.
Những món ăn ngon, những trò chơi vui vẻ giờ cũng không thể khiến ta hứng thú nữa.
Ta buồn chán đến mức nằm úp sấp trên bàn, Yên Lan chậm rãi bước tới.
"Này, A Như của chúng ta đang tương tư phải không?"
Ta giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nàng: "Lan tỷ, tỷ đừng nói linh tinh!"
"Ta đâu có nói linh tinh." Nàng ấy cười, ngồi xuống đối diện ta: "Nhìn kìa, mặt muội đỏ cả lên rồi."
"Ai vậy? Là người muội từng nhắc đến với ta, vị thị vệ đó đúng không?"
Ta đưa tay chạm lên mặt: "Mặt ta đỏ thật sao?"
"Đúng vậy." Nàng ấy đưa tay véo má ta, rồi tiếp lời: "Hơn nữa, khi ta nhắc đến vị thị vệ kia, mặt muội còn đỏ hơn."
Ta ngơ ngác: "Đây là tương tư sao?"
Yên Lan cười đến mức không thẳng nổi lưng, nàng ấy dùng quạt chạm nhẹ vào trán ta.
"Đây không phải tương tư, đây là thích."
"A Như, muội đã có người trong lòng rồi."
Yên Lan tỷ tỷ, người từng trải và thông tường, lại bảo ta thích vị thị vệ ấy.
Nhưng vị thị vệ ấy là Tiêu Ngạn.
Vậy, ta thật sự thích Tiêu Ngạn sao?
Ta không chắc lắm.
Ta chỉ biết, bây giờ ta rất lo lắng cho hắn, lo lắng nhiệm vụ của hắn ra sao.
Lo lắng không biết hắn có thể bình an trở về hay không.
Nhớ lại đêm đó, ta nhìn thấy vết thương kinh hoàng trên lưng hắn, ta không khỏi sợ hãi, thậm chí còn thấy đau lòng.
Thì ra loại cảm xúc không ngừng chi phối niềm vui, nỗi buồn của người ta, chính là thích.
Vậy, ta nghĩ mình thật sự đã thích hắn.
Từ thời niên thiếu bên nhau, đến bảy năm nhìn thấy sự cống hiến của hắn, ta nào phải cỏ cây, sao có thể không rung động?
Không biết Yên Lan rời đi từ lúc nào.
Cả sân viện rộng lớn chỉ còn lại mình ta.
Những ngày ở Nguyên Lâm Sơn Trang vẫn như cũ, cho đến một tháng sau khi Tiêu Ngạn rời Kinh thành, tâm phúc của hắn, Hứa Đường, xuất hiện trong đêm ở sơn trang.
Hứa Đường bị thương, hắn ta ôm lấy vùng bụng, ra lệnh cho người đánh thức tất cả các cô nương trong sơn trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/o-hoa-nguy-n-k&chuong=13]
"Cho các ngươi một khắc, thu dọn đồ đạc, nơi này không còn an toàn. Ta sẽ sắp xếp người đưa các ngươi rời đi."
Các cô nương nhìn nhau đầy bối rối, sau đó vội vã trở về phòng thu xếp.
Cuộc sống an nhàn, vô ưu của họ đến đây là kết thúc.
Tình cảnh này xảy ra, chỉ có thể là người họ kỳ vọng sẽ thăng quan tiến chức đã gặp chuyện.
Các cô nương lần lượt rời đi, chỉ còn lại mình ta.
Hứa Đường nhìn ta, khẽ nhíu mày: "Tống tiểu thư, thuộc hạ sẽ đưa ngườirời khỏi thành. Đại Đô Đốc đã sắp xếp mọi thứ, sau đêm nay, người sẽ hoàn toàn tự do."
Ta chỉ hỏi hắn ta một câu: "Tiêu Ngạn thế nào rồi?"
Hứa Đường im lặng một lúc, rồi đáp: "Ba ngày trước, Đại Đô Đốc mất liên lạc. Trước khi đi, ngài ấy đã dặn thuộc hạ, nếu ba ngày không có tin tức, hãy đưa cô rời đi."
Khi hắn nói, các cô nương đã thu dọn xong và lần lượt rời sơn trang.
Họ được các thị vệ đưa đi theo nhiều hướng khác nhau, thậm chí còn không kịp từ biệt.
Cả đời này, có lẽ đây là lần cuối họ gặp nhau.
Hứa Đường dẫn một nhóm thị vệ hộ tống ta xuống núi bằng con đường nhỏ.
Ta không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đi theo họ.
Ta không thể làm gì cho Tiêu Ngạn, điều duy nhất ta có thể làm là không trở thành gánh nặng cho hắn.
Hứa Đường đưa ta đến bến tàu, tận mắt nhìn ta lên một chiếc thuyền nhỏ.
Hắn ta đưa ta một túi bạc: "Đây là Đại Đô Đốc chuẩn bị cho người, là số tiền ngài ấy tích góp được từ những năm kinh doanh. Số tiền này hoàn toàn sạch sẽ."
Tay ta run rẩy khi nhận lấy túi bạc.
Hứa Đường rời thuyền, dẫn người đi mất.
Hắn ta nói nếu nhận được tin của Tiêu Ngạn, sẽ đến báo cho ta.
Ta được đưa đến một vùng sông nước thanh bình.
Người dân nơi đây sống giản dị, dựa vào nghề đánh cá mà mưu sinh.
Tiêu Ngạn đã mua một căn nhà nhỏ ở đây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận