Huynh vuốt mái tóc ta đầy thương xót: "Về sau cứ ở lại Mạc Bắc, A huynh sẽ bảo vệ muội."
Ta gật đầu thật mạnh.
Thật ra, ta cũng không định quay lại Ngọc Kinh nữa.
Ca ca là người thân duy nhất còn lại của ta trên đời này. Chiến trường đao kiếm vô tình, nguy hiểm như lần này chắc chắn không chỉ có một. Thay vì lo sợ từng ngày ở nơi xa xôi, ta thà ở lại đây bên cạnh huynh.
Hơn nữa, ta có thể nhìn khí đoán người, biết đâu lúc nguy cấp còn giúp được huynh ấy một tay.
Ban đầu, đúng là ta nghĩ như vậy.
Nhưng khi ta cảm nhận được phong tục phóng khoáng và tự do của Mạc Bắc, thấy được bà chủ quán rượu quyến rũ, xinh đẹp, gặp những thiếu niên cưỡi ngựa phóng khoáng, hào sảng, uống loại rượu nho đậm đà nhất thế gian, tận mắt chứng kiến cảnh "đại mạc cô yên trực" (cột khói lẻ loi vươn thẳng lên trời nơi sa mạc)… Ta thực sự đã yêu vùng đất này.
Những con người ở đây, dù sống trong khói lửa chiến tranh, vẫn không từ bỏ hy vọng. Họ lạc quan, nhiệt tình, hiếu khách, phóng khoáng, tự do…
Đây là cuộc sống mà ta chưa từng dám mơ khi sống ở Ngọc Kinh, nơi đầy rẫy giàu sang nhưng lại bị gò bó đủ đường. Ta nhanh chóng hòa mình vào những con người nơi đây, trở thành một nữ tử Mạc Bắc hào sảng và tự do.
Để tránh cảm giác nhàn rỗi vô ích, theo lời gợi ý của ca ca, ta mời một thầy thuốc giỏi thực sự về mở một y quán nhỏ trong thành Mạc Bắc. Vừa học y, ta vừa giúp ca ca trị thương cho những người đáng thương mà huynh ấy mang về.
Ngày qua ngày trôi qua.
Năm năm sau, khi gặp lại Lâm Vân Thăng, ta đã trở thành một danh y lừng danh trong phạm vi trăm dặm.
Khi ấy, ta đang ở tửu lầu lớn nhất thành Mạc Bắc – Duyệt Lai Tửu Lầu, cùng bà chủ quyến rũ và phong tình uống rượu trong phòng riêng. Trên sân khấu, một mỹ nhân chân đeo chuông bạc, để lộ vòng eo thon thả, uyển chuyển nhảy múa. Đôi mắt ta dán chặt vào nàng, đến mức quên cả uống rượu, ly rượu cầm trên tay mãi không nâng lên được.
Bà chủ nâng ly, cụng nhẹ vào ly rượu của ta, cười như một con hồ ly ranh mãnh:
"Vệ thần y, chỉ vậy thôi mà không dời mắt nổi? Món ngon nhất còn ở phía sau kia kìa."
Ta giật mình, uống cạn ly rượu, tò mò hỏi bà ta: "Rốt cuộc là món ngon gì mà khiến bà chủ thần thần bí bí đến vậy?"
10
Bà chủ vỗ tay hai cái, một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi lặng lẽ bước vào. Thân hình săn chắc đầy sức mạnh ẩn dưới bộ y phục bó sát màu đen, vai rộng eo thon, cổ dài thanh tú.
Ngước lên nhìn, gương mặt cậu ấy môi đỏ răng trắng, nhưng vẫn không mất đi vẻ anh khí. Một đôi mắt đào hoa sáng ngời như chứa cả dòng nước thu, thật sự rất đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phu-qu-n-mu-n-n-p-b-nh-th&chuong=12]
Cậu ấy e thẹn nhìn ta: "Xin chào Vệ thần y."
Bà chủ khẽ huých ta một cái, nháy mắt đầy ẩn ý: "Thấy đẹp không? Hắn tên Tiêu Tử Quy, chỉ cần ngươi nói một câu thích, hắn sẽ là của ngươi ."
Đôi mắt ta sáng lên: "Thích!"
Nói thừa, thiếu niên vừa đẹp vừa tinh tế thế này, ai mà không thích chứ! Ta chỉ là đã hòa ly, chứ đâu có đi tu mà phải thanh tâm quả dục!
Đôi mắt của Tiêu Tử Quy cũng sáng rực lên, nhìn ta như viên ngọc lưu ly lấp lánh, khiến lòng ta càng thêm ngứa ngáy. Ta vẫy tay gọi cậu ấy: "Đừng gọi là thần y, đến đây, gọi ta là tỷ tỷ."
"Vâng, được, tỷ tỷ." Cậu ấy đỏ mặt.
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh ta, rót rượu cho ta uống.
Mang Tiêu Tử Quy rời khỏi tửu lầu, đã là một canh giờ sau. Ta không ngờ rằng, ngay trước cửa y quán, lại gặp được Lâm Vân Thăng trong bộ đồ thô sơ, trên mặt còn mang vết thương.
Hắn ta gầy trơ xương đến mức ta suýt không nhận ra. Là hắn ta đột nhiên lao tới nắm chặt tay ta, miệng không ngừng gọi ta là A Hàm, rồi tự xưng là Lâm Vân Thăng, ta mới nhớ ra.
"…Ta sai rồi, A Hàm, ta thực sự biết sai rồi. Ta biết mà, nàng nhất định còn sống. Bọn họ đều lừa ta, đều lừa ta! A Hàm, nàng đừng bỏ ta, ta là phu quân của nàng mà!"
"…Nàng nhất định là vẫn giận, cho nên mới không quay lại gặp ta, mới không nhận ta."
"…A Hàm, ta sai rồi, thật sự sai rồi. Ta chỉ cần nàng, ngoài nàng ra ta chẳng cần ai khác… Vệ Hàm, nàng quên rồi sao, chúng ta từng thề sẽ một đời một kiếp chỉ có đôi ta mà!"
Hắn ta nước mắt nước mũi đầm đìa, trông cực kỳ thảm hại.
Ta ôm Tiêu Tử Quy, làm ra vẻ mơ hồ, nhẹ nhàng nói: "Công tử này, ngài không cần nghĩ nhiều, ta thực sự không quen biết ngài."
Thấy ta có thái độ như vậy, Tiêu Tử Quy lập tức bước lên đẩy hắn ta ngã xuống đất, ánh mắt hung hăng như một con sói con, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: "Tránh ra, đừng làm tỷ tỷ của ta sợ!"
Lâm Vân Thăng bị đẩy ngã nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mà chạy theo chúng ta vào y quán. Vừa vào, hắn ta liền thấy Hồng Diệp đang nhặt thuốc phơi ngoài sân.
Hắn ta như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Ngươi là Hồng Diệp đúng không? Ngươi là Hồng Diệp đúng không! Ta không nhận nhầm đâu, A Hàm, nàng chính là A Hàm của ta… A Hàm, ta là phu quân của nàng, nàng làm sao có thể không nhận ta!"
Theo ý ta, mấy dược đồng nhanh chóng trói Lâm Vân Thăng lại, ném ra ngoài. Hồng Diệp đứng ở cửa, vẻ mặt vô tội: "Ngươi là ai vậy, thấy ai cũng gọi là bà con hả? Hồng Diệp gì chứ, lão nương tên là Lục Trúc!"
Nàng tiện miệng bịa ra một cái tên, khí thế lại rất đủ.
Lâm Vân Thăng ngơ ngác nhìn Hồng Diệp rồi lại nhìn ta: "Ngươi không phải là Hồng Diệp? Vậy nàng ấy là ai? Ta là ai?"
Ta nhìn biểu cảm không bình thường của hắn ta, thử nói:
"Nàng ấy là Hồng Diệp, ta là Giang Minh Nguyệt, cậu ấy là Tiêu Tử Quy, ngươi là ai?"
Lâm Vân Thăng đứng ngây ra, đột nhiên ôm đầu, hét lên rồi lao ra ngoài, vừa chạy vừa túm lấy người qua đường mà gào lớn: "Ta là ai? Ngươi nói ta là ai? Ta là ai? Ta rốt cuộc là ai chứ?…"
Lâm Vân Thăng điên rồi.
Thật sự điên rồi.
Trái tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đối diện với ánh mắt lo lắng của Tiêu Tử Quy.
Cậu ấy nói: "Tỷ tỷ có quen người đó không? Nhưng hắn trông thực sự không giống người tốt. Không giống ta, lúc nào cũng không nỡ nói lớn tiếng với tỷ tỷ."
Ta nói: "Không quen."
Sau này, ta không bao giờ gặp lại Lâm Vân Thăng nữa.
Sa mạc mỗi ngày có biết bao người đến rồi đi, những câu chuyện mới mẻ chẳng bao giờ lặp lại, ai sẽ để tâm đến một kẻ điên chứ?
(Câu chuyện kết thúc.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận