Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

RƯỢU NGỌC DỊCH CUNG ĐÌNH

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:27:46
11
Sau khi đăng cơ, Bùi Mặc phong Cố Trường Khanh làm Nhiếp chính vương.
Hai người họ bận rộn xử lý quốc sự, bình định loạn lạc, cứu tế thiên tai, điều tra tham quan ô lại.
Còn ta và Thẩm Tích Dao thì ở lại trong lãnh cung uống trà, nghe khúc, đánh mạt chược.
Thẩm Tích Dao hất tay đẩy hết mạt chược trên bàn.
“Ù rồi, đưa tiền đây!”
Còn ta thì có phần mất hứng.
Ta đã sống trong cuốn sách này được một năm rồi, chẳng biết ba mẹ ngoài đời thế nào, có khỏe không.
Bùi Mặc nói, hắn đang đợi một thời cơ, đợi xử lý xong chính sự thì sẽ đưa ta rời khỏi đây.
Thẩm Tích Dao vỗ vai ta an ủi: “Nhớ nhà rồi đúng không?”
“Chúng ta bây giờ có thể về nhà rồi.” Bùi Mặc đẩy cửa cung điện bước vào, giọng nói vang vọng trong điện.
Cố Trường Khanh theo sau, vòng tay ôm lấy Thẩm Tích Dao từ phía sau, tay khẽ vuốt bụng nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, ta liền hiểu ra, kinh ngạc thốt lên: “Bà mang thai rồi à?!”
Thẩm Tích Dao hạnh phúc xoa bụng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tui mang thai con của Trường Khanh. Nhưng sẽ tuyên bố ra ngoài là con của Bùi Mặc. Đợi hai cậu giả ch.ết rời đi, Trường Khanh sẽ tạm thời chấp chính.”
“Đợi đứa trẻ chào đời, sẽ đường đường chính chính trở thành người thừa kế duy nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=6]

Tui và Trường Khanh sẽ cùng nhau phò tá nó cai quản giang sơn.”
Thì ra mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy, đường về nhà nay đã gần trong gang tấc.
Vào một đêm vắng sao, sáng trăng.
Ta rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Thẩm Tích Dao và Cố Trường Khanh để nói lời từ biệt.
Không biết kiếp này còn có cơ hội gặp lại nhau nữa không.
Thẩm Tích Dao vừa gào khóc, vừa giơ nắm đấm giận dữ đấm vào người Bùi Mặc.
“Nếu anh dám đối xử không tốt với Đồng Đồng, dù có phải xé nát cuốn sách này, tôi cũng sẽ chui sang đó mà đánh anh!”
Bùi Mặc giơ tay đầu hàng, còn Cố Trường Khanh hoảng hốt dỗ nàng bình tĩnh lại, đừng động thai khí.
Trong lòng ta rối bời, vừa mong mỏi được gặp lại ba mẹ, vừa lo lắng.
Liệu Bùi Mặc, nếu quay lại thế giới thật rồi, còn có thể thích ta nữa không?
Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc.
Rồi cùng nắm tay, nằm xuống, xác nhận với hệ thống để trở lại hiện thực.
Khoảnh khắc ý thức bắt đầu tách rời, giọng nói của Bùi Mặc vang lên từ xa: “Anh nhất định sẽ tìm được em, cô y tá nhỏ.”
…Sao hắn biết ta là thực tập sinh điều dưỡng?
Ta còn chưa kịp hỏi thì ý thức đã chìm vào bóng tối.
Lần tiếp theo mở mắt… lại không phải là quay về thế giới thực.
Một luồng sáng xoay quanh ta trong bóng tối.
“Tôi đến để kiểm tra xem cô hoàn thành nhiệm vụ thế nào rồi.”
Là giọng của hệ thống, nó… cuối cùng cũng quay lại rồi!
12
Lúc tôi rời khỏi thế giới trong sách thì bị hệ thống chặn lại.
Nó đang lật xem quá trình hoàn thành nhiệm vụ của ta.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới chậm rãi lên tiếng: “6 điểm.”
Tôi run rẩy năn nỉ nó: “Ông anh hệ thống à, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi mà, xin hãy để tôi về nhà đi.”
“Ha ha, đúng là đã hoàn thành, nhưng cả cuốn sách bị mấy người làm loạn như một nồi lẩu thập cẩm rồi.”
Hệ thống phát ra một tràng cười điên dại.
“Ba người các cô đúng là tổ đội phi pháp!”
Tôi còn tưởng hệ thống định làm khó dễ, không ngờ nó lại phất tay một cái: “Thôi đi, thấy cô và Bùi Mặc cũng không dễ dàng gì. Cậu ta cầu xin tôi suốt mới được theo cô xuyên vào đây, hai đứa mau cút về hiện thực sống cuộc đời hạnh phúc đi!”
Ta lập tức nắm lấy điểm bất thường trong lời nó: “Bùi Mặc là theo tôi mà xuyên vào?”
Hệ thống có vẻ bất ngờ: “Hóa ra cô không biết à? Bùi Mặc là một ứng cử viên rất xuất sắc cho vai trò người xuyên sách."
“Từ khi cậu ta trở thành người thực vật, Cục Xuyên Sách đã cử ta tiếp cận cậu ta, mời nhận nhiệm vụ.”
“Nhưng ý chí sinh tồn của cậu ta quá yếu, mãi vẫn không chịu chấp nhận.”
Hệ thống cho tôi xem cảnh Bùi Mặc nằm trên giường bệnh.
Một cô y tá đang cầm ống tiêm, chuẩn bị tiêm thuốc cho anh.
Cô ấy vẫn là thực tập sinh, kinh nghiệm chưa nhiều nên động tác có phần căng thẳng.
Hơn nữa Bùi Mặc nằm liệt giường đã lâu, mạch máu cũng không rõ.
Cô y tá tiêm nhiều lần vẫn không đâm trúng, vừa nhỏ giọng nói xin lỗi, vừa khóc, vừa thử lại thêm mấy lần mới thành công.
Một cảnh tượng quen thuộc đến lạ.
Cô y tá kia chẳng phải là tôi sao?
Hệ thống tiếp tục lải nhải: “Thế nhưng sau khi biết tin cô đã ch.ết, cậu ta lập tức cầu xin tôi đưa mình vào theo."
“Tôi nghĩ chắc cậu ta sợ cô không hoàn thành được nhiệm vụ nên cố tình đuổi theo để bảo vệ cô.”
Hệ thống còn nháy mắt với tôi một cái: “Không ngờ chớp mắt một cái, hai đứa thật sự lại thành đôi rồi.
“Thôi, cậu ta cứ gọi tên cô mãi, ầm ĩ ch.ết đi được. Mau về đi thôi!”
Tôi còn chưa kịp cảm ơn hệ thống thì bóng tối đã một lần nữa ập đến.
13
Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của ba mẹ.
Hai người kích động muốn ôm lấy tôi, lại sợ làm tôi bị thương.
Bác sĩ nhanh chóng vây lại kiểm tra toàn diện cho tôi, vừa kiểm tra vừa không ngừng tấm tắc khen ngợi, nói đây là kỳ tích y học.
“Cậu bé, sao cháu biết là Nguyệt Nguyệt sắp tỉnh lại vậy?”
Tôi nhìn sang theo ánh mắt của mẹ.
Bùi Mặc đang ngồi trên xe lăn, nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi.
Không đúng, ở hiện thực, anh tên là Bùi Tử Dã.

Bình Luận

0 Thảo luận