5
Bà ta lại giơ tay chỉ thẳng vào mũi tôi, kích động chất vấn: “Ý cô là gì đây? Trả lại sính lễ mà cũng phải làm rình rang thế này à?”
“Thật là mất mặt! Cô đừng có nằm mơ nữa!”
Tôi thản nhiên nhún vai, nhếch môi cười châm chọc: “Chuyện trả sính lễ còn chịu được, một cái nghi thức nhỏ thế này mà chịu không nổi à?”
“Dì à, gia phong nhà dì quả thật đúng là có bài bản hẳn hoi.”
“Dù sao mà không có họ hàng chứng kiến, thì một đồng tôi cũng không trả.”
Tôi khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ kiên quyết.
Vương Lỗi thấy vậy, vội kéo nhẹ tay áo mẹ mình, hạ giọng thì thầm: “Mẹ, cứ để cô ta làm đi, chuyện này với mình cũng đâu có hại gì.”
“Người thân nhìn vào sẽ thấy, cưới vợ không chỉ không phải trả sính lễ mà còn được hẳn một chiếc xe miễn phí.”
“Bọn họ nhất định sẽ khen con giỏi giang.”
Mẹ Vương Lỗi nghe con trai nói xong, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của tôi.
Tôi nhân cơ hội lập tức tổ chức một buổi lễ hoàn trả sính lễ thật long trọng.
Thậm chí còn thuê cả đội ngũ, rầm rộ quảng bá khắp nơi.
“Tin vui, tin vui!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-nh-l-tr-gi-s-u-m-i-s-u-ngh-n-t&chuong=3]
Nhà Vương Lỗi sau đám cưới đã kiện con dâu chưa cưới, đòi lại 66.000 tệ tiền sính lễ!”
“Đúng là hỷ sự chồng hỷ sự, vui lại càng thêm vui!”
Người xung quanh nghe vậy, ai nấy đều xì xào chỉ trỏ.
“66.000 mà cũng gọi là cao sao? Lại còn lôi nhau đến đồn cảnh sát? Cái nhà này làm sao thế nhỉ?”
“Trời đất, gã đàn ông này đúng là cực phẩm, cưới xong còn muốn đòi lại sính lễ, chẳng phải muốn cưới vợ chùa à?”
“Còn cả bà mẹ chồng kia, nhìn nét mặt kìa, ôi chao, loại gia đình này đừng dại mà bước chân vào.”
Nghe những lời bàn tán ấy, Vương Lỗi và mẹ anh ta xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu, liên tục giục tôi nhanh chóng kết thúc.
Tôi chỉ mỉm cười nhạt, những chuyện nhỏ này có đáng gì, phần đặc sắc còn ở phía sau.
Đến bữa tối, trước mặt toàn bộ họ hàng, tôi long trọng trao trả 66.000 tệ sính lễ cho Vương Lỗi.
Hai mẹ con họ hí hửng, đang chuẩn bị khoe khoang với người thân, thì màn hình phía sau bất ngờ sáng lên, toàn bộ cảnh mẹ con họ hống hách, chèn ép vào buổi chiều hôm đó ở đồn cảnh sát đều bị chiếu công khai trước mọi người.
Tôi đã cắt ghép cảnh cả nhà họ thành một đoạn video chế lặp đi lặp lại.
“Bây giờ là năm 2024 rồi, nhận sính lễ là phạm pháp đó!”
“Cái xe đó là cô tự nguyện mang hồi môn, nhà tôi một xu cũng không bỏ!”
“Đồ đã tặng thì không thể lấy lại!”
Gương mặt tham lam và chua ngoa của hai mẹ con hiện rõ trên màn hình, khiến chính họ cũng phải đỏ mặt vì xấu hổ.
Bên dưới, họ hàng và đám đông lập tức hào hứng rút điện thoại, quay video rồi tải lên mạng.
Ngày hôm sau, nhà Vương Lỗi đã hoàn toàn nổi tiếng trên mạng.
Đâu đâu cũng lan truyền “chiến tích huy hoàng” nhà họ kiện con dâu chưa cưới để đòi sính lễ.
Mẹ Vương Lỗi tức giận đến suýt ngất, mắng thẳng vào mặt tôi: “Đồ sao chổi này, chưa bước chân vào cửa mà đã rước về cho nhà tôi lắm tai họa như thế!”
“Hôn sự đã định rồi, cô định tạo phản chắc?”
6
Tôi giả vờ kinh ngạc, buông hai tay ra: “Kết hôn? Ai nói tôi còn muốn gả vào nhà các người nữa?”
Câu này không chỉ khiến mẹ Vương Lỗi sững sờ, mà ngay cả chính Vương Lỗi cũng chết lặng.
“Trương Lâm, ý em là sao?”
“Chúng ta đã đính hôn rồi, sau này sẽ là người một nhà, em làm ầm ĩ đến mức này để đăng lên mạng, có vui lắm không?”
“Chẳng phải chỉ là trả lại sính lễ thôi sao, em cần phải nhỏ nhen thế à?”
“Hôm nay em nhất định phải xin lỗi mẹ anh!”
Tôi khinh thường đảo mắt, sự khinh bỉ trong lòng đã lên đến cực điểm.
Anh ta vẫn còn tưởng rằng tôi chỉ đang giận dỗi.
“Ý gì à? Ý nghĩa trên mặt chữ thôi.”
“Nếu đầu óc không đủ dùng thì đi mua ít thuốc bổ não đi, sính lễ đã trả, còn muốn cưới xin cái gì?”
“Nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần, tôi muốn hủy hôn!”
Nói xong, tôi lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái đi.
Vương Lỗi khó tin chỉ tay vào tôi, tức đến mức không nói nên lời: “Cô… cô đứng lại cho tôi! Cô không thể đi!”
“Hôn lễ đã định, thiệp mời cũng phát hết rồi, bây giờ hủy hôn thì tôi biết giấu mặt vào đâu?”
“Cô dám hủy hôn, tin không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”
Tôi nắm chặt tay, kiên nhẫn hoàn toàn cạn kiệt.
Tôi vốn nghĩ chỉ cần khiến nhà anh ta mất mặt trên mạng là coi như xong chuyện, không ngờ họ vẫn trơ trẽn đến thế.
“Ồ, đến lúc trả sính lễ thì các người hả hê, còn bây giờ hủy hôn thì lại bảo mất mặt à?”
“Được, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, tôi sẽ tự đi báo cảnh sát!”
Nói rồi, tôi dứt khoát bấm gọi 110.
Cảnh sát nhanh chóng tới, nhưng nghe nói lại là chuyện của nhà Vương Lỗi, họ có vẻ hơi mệt mỏi.
“Anh Vương, lần này lại xảy ra chuyện gì nữa?”
“Tiền sính lễ lần trước không phải đã trả cho các người rồi sao, bây giờ còn muốn báo án gì nữa?”
Vừa thấy cảnh sát, mẹ Vương Lỗi lập tức khóc lóc, ôm lấy chân họ: “Các anh cảnh sát ơi, phải giúp nhà tôi với!”
“Chúng tôi chỉ muốn đòi lại sính lễ thôi, sao cô ta lại dám đòi hủy hôn chứ?”
“Chẳng phải đây là cố tình chơi xỏ chúng tôi sao? Như thế này là phạm pháp rồi!”
Cảnh sát nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn hai mẹ con Vương Lỗi, không hiểu hỏi lại: “Ý các người là, không đưa sính lễ mà vẫn muốn cưới con gái người ta phải không?”
Vương Lỗi lập tức gật đầu, giọng hừng hực: “Đúng, đúng thế! Sính lễ vốn chỉ là tập tục thôi, bọn tôi sớm đã bàn chuyện cưới xin rồi.”
“Anh giúp tôi bảo cô ấy ngoan ngoãn về nhà cùng tôi đi.”
Cảnh sát thở dài, lắc đầu: “Xin lỗi, cô Trương đã trả tiền lại cho các người rồi.”
“Nếu các người còn tiếp tục quấy rầy cô ấy, thì chính các người mới là phạm pháp đấy.”
Nghe đến chuyện có thể phạm pháp, hai mẹ con Vương Lỗi lập tức hoảng sợ, đành miễn cưỡng buông tôi ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận