Tình hình khiến tôi càng thêm khó khăn trong việc tìm kiếm công việc mới.
Quá bức bối, tôi quyết định quay video chia sẻ về cuộc sống hàng ngày khi chăm con.
Nhờ chút tiếng tăm, video đầu tiên của tôi nhanh chóng thu hút lượt xem, nhưng dưới đó, những bình luận đầy ác ý lại khiến tôi đau lòng:
[Có con rồi mà vẫn chưa hài lòng sao? Còn đi phá hoại tình yêu của người khác, muốn giết cả con nhà người ta nữa.]
[Đúng vậy, tôi thấy cô này đúng là hèn hạ!]
[Còn chăm con? Chắc đứa trẻ lớn lên cũng bị cô ta làm hư mất!]
[Cô ta và con đều xấu, đúng là gene di truyền mạnh mẽ!]
Những bình luận cay nghiệt ấy khiến chứng trầm cảm của tôi tái phát.
Cố Sanh nói dạo này không có ca phẫu thuật, nên ngày nào anh cũng đến nhà tôi, bảo tôi sa thải bảo mẫu để anh giúp chăm sóc con.
Mỗi khi cơn trầm cảm kéo đến, anh lại đưa tôi đi tản bộ, mua kem cho tôi, rồi lặng lẽ nghe tôi kể về quá khứ. Kể ra rồi, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Cố Sanh cũng đảm nhận hết công việc trong nhà, không cho tôi nấu nướng, bảo rằng việc thức đêm chăm con đã đủ vất vả rồi.
Lạ lùng là, mỗi lần anh ấy bế con, đứa trẻ lại không khóc nữa.
Có những lúc, tôi thật sự cảm thấy Cố Sanh giống như cha ruột của con mình vậy.
Một hôm, khi thức dậy, tôi nhận được một loạt tin nhắn từ thầy giáo:
[Oản Oản!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ly-h-n-ch-ng-t-i-ph-t-i-n&chuong=9]
Con mau xem top tìm kiếm!]
Chậm rãi mở mạng xã hội, tôi ngỡ ngàng nhìn thấy hàng loạt chủ đề bùng nổ trên bảng hot search.
#Tiểu thư giả nhà họ Liễu bị nghi ngờ đời tư hỗn loạn
#Liễu Như Tình cố ý cặp bồ với đàn ông có vợ, còn cho chồng đội nón xanh
#Liễu Như Tình giả vờ bị đẩy, thực chất là để cầu sự thương hại từ nhà họ Liễu
Từng chủ đề đều rất hấp dẫn, tôi lần lượt nhấn vào xem.
Video đầu tiên là cảnh Liễu Như Tình lang thang tại các quán bar, có một lần bị người đàn ông lạ đưa vào ngõ hẻm, không rõ làm gì, sau đó lại đến bệnh viện kiểm tra khoa sản.
Rồi là cảnh cô ta tìm đến Từ Mộc Sinh, tự tay phá vỡ gia đình tôi.
Cuối cùng là đoạn video ghi lại hôm tiệc, góc quay khá khó nhận ra nhưng cũng đủ để thấy rõ tôi không hề nói chuyện trước với Liễu Như Tình, ngược lại cô ta chủ động bám lấy tôi, muốn phá hỏng buổi tiệc của tiểu thư thật sự.
Hình tượng của Liễu Như Tình hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó, hàng loạt video của tôi cũng trở nên hot, cư dân mạng liên tục gửi lời xin lỗi.
Đúng lúc đó, Cố Sanh gõ cửa phòng tôi.
Tôi lập tức xuống giường.
Đối diện với ánh mắt trong trẻo của anh anh, tôi không kìm được sự phấn khích mà nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Người có thể lấy được video từ bệnh viện, tiệc và quán bar, nhất định phải có thế lực.
Chỉ có thể là Cố Sanh.
Anh ấy cũng mỉm cười nhìn tôi, không hề phủ nhận: “Mọi việc giải quyết xong, chắc chứng trầm cảm của em cũng sẽ ổn hơn nhỉ.”
Hóa ra anh ấy luôn lo lắng chứng bệnh của tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, cố gắng giải quyết mọi chuyện cho tôi.
Nhà họ Liễu vốn có gia phong nghiêm ngặt, chưa từng dính phải bê bối như vậy, nghe nói sau khi mọi chuyện vỡ lở, cha Liễu đã tức giận đến mức phải nhập viện.
Sau khi tỉnh lại, ông ấy lớn tiếng tuyên bố rằng nhà họ Liễu không có người con gái nào như Liễu Như Tình.
Hôm đó, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn từ số lạ:
[Oản Oản, mai là buổi triển lãm tranh của anh, em có thể đến không? Anh…]
Phía sau còn một đoạn dài, nhưng tôi không đọc hết, trực tiếp chặn số.
Từ Mộc Sinh không cam lòng, hắn ta ôm một bức tranh lớn đến trước cửa nhà tôi.
Đó là bức tranh tôi bế con.
Không biết vì sao, khi nhìn cảnh đó bị biến thành một bức tranh, tôi lại cảm thấy ghê tởm đến vậy.
Không muốn nói lời nào, tôi định đóng cửa.
Nhưng Từ Mộc Sinh nhanh hơn, chặn cửa, đôi mắt ngấn lệ: "Oản Oản, anh biết mình sai rồi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận