Bàn tay bẩn thỉu của chúng xé rách áo tôi.
Trong lúc hỗn loạn, tôi chụp được điện thoại bấm số cầu cứu người liên lạc gần đây nhất.
Chúng phát hiện ra, liền túm tóc tôi đè vào góc tường, dùng dao cắt đứt gân tay tôi.
Chúng cười không chút e ngại:
"Còn muốn cầu cứu à?”
“Bố mày còn không cần mày, ai sẽ cứu mày?"
Chiếc điện thoại rơi xuống đất kêu lên nhưng không ai nghe máy, cho đến khi tự động cúp máy.
Sau đó là một đêm bị hành hạ dài vô tận.
Trong mơ, tôi như vẫn có thể cảm nhận được cơn đau âm ỉ khi con dao gọt trái cây đâm vào đùi và nỗi tuyệt vọng vô bờ bến.
"Hóa ra Lâm Kiều Kiều chết như vậy à, trong sách chỉ lướt qua một câu là chết bất ngờ thôi."
"Có lẽ viết quá chi tiết sẽ không qua được kiểm duyệt."
"Trong này chắc cũng có Lâm Yên nhúng tay vào. Chịu thua, sao loại người này lại là nữ chính được?"
Đúng vậy.
Khi tác giả không muốn tốn công viết về những nhân vật phụ như chúng tôi thì chỉ cần một câu là có thể tóm tắt cả cuộc đời.
Lâm Yên hỏi tôi, có biết đêm tôi chết, Thẩm Ngự đang làm gì không.
Trong bình luận cũng có nhiều người nói, Thẩm Ngự thấy chết không cứu.
Nhưng đêm đó, rốt cuộc Thẩm Ngự đang làm gì?
Tôi đã thấy trong mơ.
Sau khi đám người bố tôi chiếm được tài sản nhà họ Thẩm, anh ta trở thành quân cờ bỏ đi.
Họ quyết không bỏ qua, chặt đứt tay chân anh ta rồi ném xuống tầng hầm nhà họ Thẩm.
Sau đó phóng hỏa.
Thấy cuộc gọi của tôi, anh ta muốn nghe nhưng anh ta không thể bò tới được!
Anh ta thật sự, không thể bò tới...
Trong những chi tiết mà tác giả không nhắc tới, đêm đó chỉ được lướt qua, tôi và anh ta cùng biến mất khỏi thế giới này, từ đó chỉ còn là hai cái tên thỉnh thoảng được người khác nhắc đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-nu-phu-sang-van-thuc-tinh&chuong=13]
26
Ngày hôm sau, nhà họ Lâm truyền ra hai chuyện lớn.
Sau khi Lâm Yên, cũng chính là Lâm Yên Yên vừa được nhà họ Lâm nhận lại thì bị rắn độc cắn, do cứu chữa không kịp thời, tuy giữ được mạng sống nhưng bị liệt nửa người.
Thiếu gia nhà họ Thẩm không rời không bỏ cô ta, còn vì cô ta mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm, nghe nói sắp đưa cô ta ra nước ngoài để điều trị tiếp.
Chuyện này được truyền tụng như một giai thoại đẹp trong một thời gian.
Thẩm Ngự thay thế bố tôi, trở thành kẻ si tình tuyệt thế mới.
Còn một chuyện khác thậm chí còn gây chấn động hơn.
Công ty của bố tôi gặp sự cố.
Một loại dược phẩm sinh học mới mà họ đầu tư nghiên cứu bị tố cáo chứa thành phần cấm, hiện tại nhà máy bị niêm phong, bố tôi cũng đã bị đưa đi điều tra.
Công thức...?
Tôi chợt nhớ đến công thức mà Phó Hàn Thanh đã bán với giá mười tỷ, đột nhiên tỉnh ngộ.
27
Tôi lao vào phòng của Phó Hàn Thanh.
Anh ấy vừa tắm xong, toàn thân lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy hơi nhíu mày.
Nhấc bổng tôi lên, đặt lên giường của anh ấy.
"Sao lại chạy đến đây mà không mang giày vậy?"
Tôi ngẩng đầu hỏi anh ấy:
"Phó Hàn Thanh.”
“Có phải anh đã bán công thức đó cho bố em rồi không?”
“Ông ấy bị bắt rồi, anh sẽ không sao chứ?"
Anh ấy xoa xoa mặt tôi:
"Không sao.”
“Khi bán công thức đã có thỏa thuận không được sản xuất thương mại nhưng ông ấy quá tham lam, cũng coi như tự làm tự chịu."
"Vậy anh đối phó với ông ấy là vì em à?"
"Sao vậy, đột nhiên hỏi anh câu này?"
Giọng anh ấy có chút khô khốc.
Nuốt nước bọt, rồi không chắc chắn lắm, cẩn thận nhìn tôi hỏi:
"Kiều Kiều, có phải em nhớ ra điều gì không?"
"Em đã mơ một giấc mơ, mơ thấy thực ra chúng ta đều ở trong một cuốn sách. Anh và Lâm Yên là nhân vật chính của sách, còn em chỉ là nhân vật phụ..."
Tôi khó khăn kể hết những gì mình biết.
Khi nói đến việc bố tôi thuê người giết tôi, dường như cơ thể vẫn còn lưu lại ký ức lúc đó, vô thức bắt đầu run rẩy.
"Những chuyện này, đều đã thực sự xảy ra... phải không?"
Phó Hàn Thanh ôm tôi vào lòng.
Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tôi:
"Đừng sợ, tất cả đã qua rồi.”
“Kiều Kiều, lần này những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."
Tôi bối rối gật đầu.
Vậy là ban đầu tôi thật sự đã chết trong con hẻm nhỏ đó.
Người thiếu niên nói đến cứu tôi, cũng từng bị thiêu rụi trong ngọn lửa, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
"Phó Hàn Thanh, em muốn đi gặp Thẩm Ngự."
"Được, anh sẽ đi cùng em."
28
Trong hành lang bệnh viện.
Tiếng la hét, chửi bới của Lâm Yên thỉnh thoảng vọng ra từ phòng bệnh:
"Lão già ngu ngốc, việc nhỏ thế mà cũng làm không xong! Có con gái ngu ngốc như thế nào thì có người bố ngu ngốc như vậy!"
"Tôi là nữ chính, làm sao tôi có thể sai được!!!"
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận