Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Vô Địch Lúc Nào

Chương 2: Đầu óc các ngươi có vấn đề à?

Ngày cập nhật : 2025-08-27 15:01:48
Nàng vốn kiến thức uyên bác, linh hồn thậm chí đã đạt đến Xuất Khiếu.
Thế nhưng sống từng này tuổi, nàng chưa từng thấy một vị cao nhân nào như Trần Bình An, toàn thân lại có cả đạo tắc vận lý lượn lờ quanh quẩn!
Thậm chí nghe thôi cũng chưa từng nghe qua!
Trần Bình An lúc này có chút ngơ ngác.
Tiền bối?
Cứu ngươi?
Mỹ nữ, đầu óc ngươi va vào đâu rồi à.
Ta chỉ là một kẻ phàm nhân, cứu thế nào được!
Trần Bình An coi như đã hiểu ra, mấy kẻ kia đến đây là để truy sát mỹ nhân này.
Giới tu luyện quả nhiên đúng như lời đồn, động một chút là chém chém giết giết.
Trần Bình An lúc này chẳng biết phải làm sao cho phải.
Người ta thường nói, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp vạ.
Mà hắn lại đen đủi kẹt cứng ngay giữa hai bên.
Đi không được, ở cũng chẳng xong, đúng là khốn kiếp mà!
Tiếng bước chân của mấy gã trung niên phía sau ngày một gần, lòng Trần Bình An càng thêm thấp thỏm, toàn thân bắt đầu run lên bần bật.
Thế nhưng đúng vào lúc này.
Tiếng bước chân sau lưng hắn bỗng dừng lại, rồi đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
“Tiền… tiền bối!”
Nghe thấy tiếng gọi này, Trần Bình An ngẩn ra, ngơ ngác quay đầu nhìn lại phía sau.
Ngay lúc này, bốn gã đàn ông trung niên đang chắp tay hành lễ với hắn.
Tuy không quỳ rạp xuống đất như Mộ Dung Tuyết, nhưng đầu cúi thấp hơn cả tay, vừa nhìn đã biết là vô cùng cung kính.
Trần Bình An chớp chớp mắt, rồi vội vàng nhìn quanh mình.
Làm gì có ai đâu…
Mấy người này… đang gọi ta sao?
Trần Bình An hoàn toàn mụ mị.
Một người va phải đầu thì còn có thể nói được, chứ mấy người các ngươi, lúc ra khỏi nhà đầu óc bị cửa kẹp rồi à?
Ta chỉ là một kẻ phàm nhân thôi mà!
Bốn bề tĩnh lặng như tờ.
Trần Bình An cũng chẳng biết bước tiếp theo phải làm gì, chỉ đành ngồi im tại chỗ.
Lưng áo của bốn gã trung niên đuổi theo đã ướt đẫm mồ hôi.
Vốn dĩ bọn chúng còn tưởng có thể nắm chắc phần thắng, giết được Mộ Dung Tuyết.
Nhưng sau khi từ trên trời bay xuống, bọn chúng lại đột nhiên phát hiện, bên cạnh Mộ Dung Tuyết vậy mà lại có một thanh niên tuấn tú đang ngồi.
Nếu chỉ là một thanh niên bình thường thì cũng chẳng có gì.
Thế nhưng quanh thân người thanh niên này lại có đạo tắc lượn lờ.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền cảm nhận được một áp lực vô tận!
Bọn chúng căn bản không dám nhìn thẳng vào Trần Bình An, bởi vì chỉ cần bị Trần Bình An nhìn chằm chằm, bọn chúng đã có cảm giác như bị tử thần dõi theo.
Trong lòng bọn chúng có một ý niệm mách bảo.
Một khi đối mặt với ánh mắt của Trần Bình An, thần hồn chắc chắn sẽ tan thành tro bụi!
Bọn chúng đã không còn muốn giết Mộ Dung Tuyết nữa.
Chỉ mong sao mau chóng thoát khỏi nơi hung hiểm này.
Nhưng Trần Bình An chưa mở miệng cho phép bọn chúng rời đi, cả bọn căn bản không dám nhúc nhích.
Trần Bình An nhìn một người đang quỳ, bốn người cúi đầu bất động, không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, rồi thử lên tiếng: “Các ngươi… đi đi.”
Bốn gã trung niên nghe thấy lời này, như được đại xá.
Hét lớn một tiếng đa tạ tiền bối rồi lập tức bay vút lên trời, lướt không mà đi.
Lúc này bọn chúng vô cùng vội vã, tốc độ phi hành vậy mà lại nhanh hơn gấp đôi so với lúc truy sát Mộ Dung Tuyết!
Chỉ trong chốc lát, bốn người đã biến mất ở phía xa.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Bình An cạn lời.
Còn Mộ Dung Tuyết thấy bốn tên sát thủ đã rời đi, liền thở ra một hơi trọc khí.
Đồng thời nàng nhanh chóng nhìn về phía Trần Bình An, rồi quả quyết dập đầu một cái thật mạnh xuống đất.
“Tiểu nữ tử Mộ Dung Tuyết, đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”
Trần Bình An vẫn còn rất mơ hồ, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Tiên tử, ngươi mau đứng dậy đi, ta cũng chẳng làm gì cả, không cần phải như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-vo-ich-luc-nao&chuong=2]

Hơn nữa ngươi có lẽ đã hiểu lầm rồi, ta thực sự không phải tiền bối gì cả, ta chỉ là một kẻ phàm nhân mà thôi.”
Mộ Dung Tuyết rất nghe lời mà đứng dậy, lúc này ánh mắt nhìn Trần Bình An vẫn tràn đầy vẻ kính trọng.
Nàng đâu có tin Trần Bình An là phàm nhân.
Một kẻ phàm nhân mà trên người lại có đạo tắc vận lý lượn lờ sao?
Một kẻ phàm nhân mà có thể dọa lui bốn cao thủ Kim Đan Kỳ sao?
Nhưng Trần Bình An cứ một mực nói mình là phàm nhân, chắc chắn là có nguyên do.
Mình mà cố tình vạch trần, ngược lại sẽ chọc giận hắn.
Vì vậy, nàng giả vờ như bừng tỉnh ngộ, phối hợp diễn kịch: “Đúng vậy, tiền bối chính là một kẻ phàm nhân.”
Trần Bình An nghe Mộ Dung Tuyết nói câu này, khóe miệng giật giật.
Hắn cứ cảm thấy đối phương vẫn chưa tin lời mình thì phải.
Nếu không sao vẫn còn gọi là tiền bối?
À phải rồi!
Dù sao mình cũng coi như đã cứu nàng một mạng, vì tôn trọng nên mới gọi là tiền bối?
Hẳn là thế rồi!
Trần Bình An thầm nghĩ.
Nghĩ xong, hắn cũng không dám tiếp tục nghỉ ngơi ở đây nữa, chuẩn bị chuồn đi.
Ở cùng với những tu sĩ này, hắn luôn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên khựng lại.
Khoan đã!
Mộ Dung Tuyết?
Trần Bình An ngây người nhìn Mộ Dung Tuyết, nói: “Ngươi là… Thánh nữ của Kháo Sơn Tông… Mộ Dung Tuyết?”
Mộ Dung Tuyết đôi mắt sáng lên: “Tiền bối biết ta sao?”
Nàng vô cùng kinh ngạc.
Một nhân vật như Trần Bình An, vậy mà lại biết nàng!
Trần Bình An chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hắn vẫn còn đang đau đầu không biết một kẻ phàm nhân như mình làm thế nào để gia nhập Kháo Sơn Tông đây.
Bây giờ người trước mặt hắn lại chính là Thánh Nữ của Kháo Sơn Tông?
“Hì hì, Mộ Dung cô nương, xem ra chúng ta rất có duyên đó, ta vừa hay có việc muốn đến tông môn của các người một chuyến, hay là, đi cùng nhau nhé?”
Trần Bình An lập tức thay đổi sắc mặt, lúc này trông có phần hơi gian xảo.
Hết cách rồi, dựa vào thực lực của mình, hắn chắc chắn không thể gia nhập Kháo Sơn Tông.
Nhưng nếu ôm chặt được cái đùi lớn trước mắt này, hắn có lẽ có thể đi cửa sau!
Mộ Dung Tuyết nghe Trần Bình An vậy mà lại muốn đến tông môn của mình, lại còn nói ra hai chữ có duyên, đôi mắt nàng đột nhiên mở to gấp bội.
Giây phút này, trong mắt nàng, hình tượng của Trần Bình An càng trở nên vĩ đại hơn.
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng mình gặp được Trần Bình An ở đây là do vận may của mình tốt, mạng chưa thể tuyệt, nên mới có thể được cứu.
Bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải vậy!
“Chắc chắn là tiền bối đã sớm tính toán hết mọi việc, biết ta sẽ bị sát thủ truy sát, sẽ rơi xuống nơi này, nên mới ngồi chờ ở chốn hoang sơn dã lĩnh này!”
“Ta đã nói mà, tại sao nơi rơi xuống lại vừa khéo có người ngồi, thì ra tất cả đều nằm trong tính toán của tiền bối! Mà tiền bối vừa nói có duyên, lẽ nào, ngoài việc cứu ta, tiền bối còn muốn ban cho ta một hồi cơ duyên?!”
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết vội vàng gật đầu, phấn khích nói: “Tất cả đều nghe theo lời tiền bối!”
Trần Bình An thấy Mộ Dung Tuyết như vậy, đôi mắt sáng lên.
Nhưng lúc này hắn cũng không trực tiếp nêu ra ý định đi cửa sau của mình, dự định trên đường đi làm quen thân hơn một chút rồi mới đề cập.
Như vậy, tỷ lệ thành công cũng sẽ lớn hơn.
Hai người đã bàn bạc xong, chuẩn bị lên đường.
Mà Mộ Dung Tuyết cũng lười đi chữa thương, bên cạnh mình có cao thủ như vậy, cho dù thân mang trọng thương, cũng không ai dám động đến một sợi tóc của nàng!
Hơn nữa với thực lực của tiền bối, nhất định có thể vượt không gian mà đi, một bước là có thể đến Kháo Sơn Tông của bọn họ!
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết mỉm cười không ngớt, chờ đợi Trần Bình An đưa nàng vượt không gian mà đi.
Còn về phần Trần Bình An, hắn thực sự không muốn đi bộ nữa, lúc này cũng mỉm cười nhìn Mộ Dung Tuyết, chờ đợi Mộ Dung Tuyết đưa hắn bay đi.
Hai người mỗi người một tâm tư, đều mỉm cười nhìn đối phương.
Nhưng cứ như vậy, một lúc sau, bầu không khí bắt đầu trở nên lúng túng.
Trần Bình An chớp chớp mắt, nói: “Cái đó, Mộ Dung cô nương, ta là một kẻ phàm nhân, chỉ có thể đi bộ, cho nên, ngươi hiểu mà.”
Trần Bình An hết cách rồi, chỉ đành ám chỉ Mộ Dung Tuyết.
Ý là bảo Mộ Dung Tuyết đưa hắn bay đi, như vậy đi đường mới nhanh.
Thế nhưng lời này lọt vào tai Mộ Dung Tuyết, ý nghĩa lại thay đổi.
Mộ Dung Tuyết lộ vẻ bừng tỉnh, vội vàng gật đầu nói: “Vậy vãn bối sẽ đi bộ cùng tiền bối!”
Cách đây không lâu nàng còn không hiểu tại sao Trần Bình An cứ một mực nói mình là phàm nhân, lúc này nàng cuối cùng đã hiểu.
Tương truyền có một số tu sĩ hùng mạnh, sau khi cảnh giới đạt đến một trình độ nhất định, muốn cố ý nâng cao tu vi đã là điều không thể.
Bởi vì sau khi đến cảnh giới đó, tâm tính còn quan trọng hơn cả tu vi.
Tâm tính đạt đến một cảnh giới nhất định, tu vi liền có thể nước chảy thành sông!
Vì vậy, lúc đó bọn họ chỉ có thể tu tâm!
Nói mình là phàm nhân, làm những việc của phàm nhân, trải qua những khổ cực của phàm nhân, đây chẳng phải chính là hành động tu tâm sao!
Nhìn Trần Bình An, sự tôn kính trong mắt Mộ Dung Tuyết càng thêm đậm đặc gấp bội.
Trần Bình An vốn còn tưởng mình có thể trải nghiệm cảm giác bay lượn, lúc này nghe Mộ Dung Tuyết phán một câu như vậy, liền đứng hình tại chỗ.
Hắn ngây ngốc nhìn Mộ Dung Tuyết.
Mỹ nữ, ngươi nghiêm túc đấy chứ?

Bình Luận

1 Thảo luận