Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỜI NGÔN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:30:30
Tôi lập tức bắt tay vào đổi mật khẩu tất cả tài khoản của mình, ban đầu lúc làm việc ở công ty, trợ lý đều biết mật khẩu, dù sao sau khi tôi viết xong bản thảo, phân tích dữ liệu cần họ làm.
Sau đó tôi nộp đơn xin nghỉ phép, trực tiếp xin một tháng, chuyện nghỉ phép tôi đã sớm báo cáo với sếp rồi, bây giờ cũng chỉ là thời gian sớm hơn một chút, cho nên đơn xin cũng rất nhanh được thông qua.
Ở công ty này tôi đã làm 3 năm, 3 năm làm việc chăm chỉ không nghỉ, cuối cùng cũng đưa công ty trở nên có chút danh tiếng.
Fan hâm mộ đều thông qua tài khoản của tôi mới biết đến công ty tôi, sếp vẫn luôn yêu cầu tôi chuyển lưu lượng cá nhân thành lưu lượng công cộng, nhưng fan hâm mộ đều không chịu.
Ông ta hết cách lại sợ tôi rời đi, vẫn luôn đánh bài tình cảm, mà tôi lại đúng là ăn chiêu này, cuối cùng thành công biến thành quả cân đẩy bản thân xuống vực sâu.
Xem ra, có lẽ tôi cũng có chút vấn đề, đợi chuyện này kết thúc, tôi vẫn nên ngoan ngoãn đi gặp bác sĩ tâm lý thôi.
Đợi tôi thức dậy đã là 12 giờ trưa rồi.
Tôi mặc đồ ngủ đi xuống lầu, cửa sổ và cửa ra vào bên dưới đều mở, trong không khí tràn ngập hương hoa và mùi cơm, ánh nắng cũng tùy ý len lỏi khắp sàn nhà, bà cụ đang bận rộn xào nấu trong bếp.
Nhìn thấy tôi thức dậy, vẫy tay với tôi:
“Cô bé, cơm trưa bà sắp nấu xong rồi, cháu cũng ăn cùng nhé!”
Tôi lần theo mùi thơm, chạy đến bên bếp, quả nhiên là món thịt kho tàu bà cụ làm.
Nước sốt đậm đà đỏ au nhìn rất hấp dẫn.
“Wow!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-ng-n&chuong=6]

Bà ơi tay nghề bà giỏi quá, nhìn là thấy ngon rồi!”
Bà cụ vui mừng, cầm xẻng xúc một miếng cho tôi, đưa đến tận miệng tôi.
Tôi không khỏi có chút sững sờ, lúc nhỏ bà ngoại đến nhà chơi, mẹ nấu cơm trong bếp, tôi giúp đỡ lặt vặt.
Lần đó mẹ làm món thịt kho tàu tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi liền đứng bên cạnh xem, mùi thơm ngào ngạt, thèm đến mức tôi nuốt nước miếng liên tục, xin mẹ có thể cho tôi nếm thử một miếng nhỏ không.
Mẹ liền bắt đầu mắng tôi là đồ heo tham ăn, không có chút giáo dục nào, khách còn chưa ăn, tôi đã la lối đòi nếm thử.
Sau đó trên bàn cơm cũng liên tục dạy dỗ tôi, bà ngoại thấy tôi đáng thương gắp cho tôi một đũa thịt kho tàu, mẹ thấy vậy lập tức gắp đi, chia hết đĩa thịt kho tàu đó cho bà ngoại và anh họ.
Ngày hôm đó tôi nuốt nước mắt ăn hết món nấm hương xào rau cải bị cháy mẹ làm, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, lòng cũng đắng ngắt.
Sau này tôi không bao giờ thấy mẹ làm riêng món này nữa, tôi không nhịn được kéo mẹ hỏi, mẹ mất kiên nhẫn hất tôi ra, liếc nhìn tôi cười như không cười:
“Quả nhiên là đồ heo tham ăn, lâu như vậy rồi còn nhớ mãi, tao không làm cho mày đấy, để mày nhớ cho kỹ, biết cái gì mới là quy củ!”
Sau đó bà ấy nói được làm được, không bao giờ làm món thịt kho tàu nữa.
Mà tôi khi đi làm, cuối cùng cũng có cơ hội ăn cơm ngoài, tôi vừa nhìn đã để ý đến món thịt kho tàu, cứ thế ăn ròng rã ba tháng, đồng nghiệp đều cảm thấy tôi yêu món thịt kho tàu đến chết đi được, tôi cười cười không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn.
Sau này đồng nghiệp ăn được món thịt kho tàu ngon ở đâu cũng đều nói cho tôi biết.
Ngay cả đi ăn liên hoan cũng nhất định gọi món thịt kho tàu này.
Tôi cũng đã ăn đủ loại thịt kho tàu khác nhau, tôi nghĩ mẹ có làm ngon đến mấy, chắc cũng không thể ngon hơn những món tôi đã ăn qua đâu nhỉ.
Bà cụ thấy tôi sững sờ, có chút lúng túng, quay người định gắp vào bát nhỏ cho tôi.
Tôi phản ứng lại, nắm lấy tay bà cụ, nhẹ nhàng gắp miếng thịt kho tàu, ăn mà nước mắt lưng tròng.
“Cháu đã nói tay nghề của bà giỏi mà! Ngon đến mức cháu sắp khóc rồi! Đây chính là hương vị của hạnh phúc đó ạ!”
Bà cụ bị tôi chọc cười không ngớt, vui vẻ nói với tôi:
“Vậy sau này cháu ăn cơm cùng bà nhé, bà già này toàn ăn một mình, thêm người còn náo nhiệt hơn chút.”
Tôi cảm thấy một trận xót xa và ấm áp, vậy mà lại nảy sinh một ý nghĩ, có lẽ hai chúng tôi nương tựa vào nhau cũng rất tốt.
Kiếp trước, tôi ở chỗ bà cụ gần một tháng, chưa từng thấy ai đến thăm bà.

Bình Luận

0 Thảo luận