1
"Tiểu Khương, con đừng sang đây, mau tránh xa mẹ ra!"
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, tôi chợt bừng tỉnh mở mắt. Trước mắt là mẹ chồng nước mắt giàn giụa, nhưng bà vẫn nhất quyết đẩy tôi ra xa.
"Mẹ già rồi, tay chân không còn nhanh nhẹn nữa. Nhỡ đâu quả mìn này nổ thật thì khổ, đừng để liên lụy đến các con."
Đội trưởng nghe vậy vội vã kéo tôi lùi lại.
"Khương Trúc Quân, chồng cô không phải lính tháo bom giải ngũ sao, anh ta đâu rồi? Mau đi gọi anh ta về ngay!"
"Anh ấy đi cùng Tần Mạn Mạn ra thị trấn rồi. Tôi đi gọi, e là anh ấy sẽ không về đâu ạ..."
Các thanh niên trí thức đi cùng đội trưởng đến nơi, nghe vậy đều lộ vẻ ngượng ngùng. Chuyện chồng tôi, Tống Thừa Chí, và Tần Mạn Mạn lén lút qua lại, thực ra đã sớm ầm ĩ khắp làng trên xóm dưới rồi. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, vậy mà anh ta lại lấy hết giấy tờ, phiếu tem trong nhà đi, nói là để mua kem dưỡng da cho Tần Mạn Mạn, còn định đưa cô ta đi ăn một bữa thật thịnh soạn ở quán ăn quốc doanh lớn nhất nữa chứ.
Không khí xung quanh như đặc quánh lại, một thanh niên trí thức trẻ thấy tôi vẻ mặt khó xử, khẽ thở dài.
"Chị Tiểu Khương, chân chúng em nhanh, chúng em sẽ chạy đi tìm anh Tống về ngay!"
"Chị trông chừng bác gái nhà họ Tống cẩn thận, cứ yên tâm đi!"
Nói rồi mấy người không đợi đội trưởng lên tiếng đã vù một cái chạy vụt đi, tôi cúi mắt xuống, lúc này mới chấp nhận sự thật về việc mình đã sống lại.
Mẹ chồng đương nhiên biết chuyện xấu con trai mình làm, nhìn tôi vẻ mặt đầy ưu sầu.
"Đợi nó về, mẹ nhất định bắt nó cắt đứt quan hệ với cái con đàn bà lăng loàn ấy!"
Mũi tôi cay xè, không kìm được bật khóc thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-chong-tu-choi-g-bom-cho-me&chuong=1]
Dù cho Tần Mạn Mạn đã hai lần bỏ Tống Thừa Chí đi theo người khác, Tống Thừa Chí vẫn muốn gán cho tôi tội danh "vô căn cứ" để bắt tôi phải chôn cùng. Một gã đàn ông như vậy, làm sao có thể cắt đứt quan hệ với Tần Mạn Mạn được chứ?
Ngay lúc chúng tôi đang động viên an ủi nhau, vài thanh niên trí thức mồ hôi nhễ nhại chạy về. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sau lưng họ. Nhưng phía sau lưng họ trống không.
Tống Thừa Chí không về.
Mấy người còn chưa thở đều đã bừng bừng tức giận lên tiếng.
"Tống Thừa Chí cứ như bị ma ám ấy, dẫn theo cái con Tần Mạn Mạn lẳng lơ, yêu điệu kia đi mua kem dưỡng da và vải the ở cửa hàng bách hóa!"
"Bọn em nói khản cả cổ mà cái tên khốn nạn ấy vẫn nhất quyết không tin!"
"Mọi người biết anh ta nói gì không? Anh ta bảo bọn em là người chị Tiểu Khương phái tới làm thuyết khách, nói chị Tiểu Khương tiếc tiền, cố tình bịa chuyện lừa anh ta về để tiết kiệm tiền tự tiêu xài!"
"Trên đời làm gì có đứa con nào như vậy! Người giẫm phải mìn là mẹ ruột của anh ta đấy! Dù trong lòng có nghi ngờ thì cũng phải lập tức chạy về xem sao chứ!"
"Còn cái con Tần Mạn Mạn kia nữa chứ, đúng là con hồ ly tinh! Chỉ dăm ba câu đã nói chúng em là gian phu của chị Tiểu Khương, tức chết đi được! Trên đời này sao lại có loại tiện nhân như thế cơ chứ!"
Mấy thanh niên trí thức cứ thế xổ toẹt ra tuôn hết nỗi bực dọc mới sực nhớ ra mẹ ruột Tống Thừa Chí đang đứng ngay trước mặt chúng tôi.
Mẹ chồng hai hàng nước mắt đục ngầu chảy dài, khóe miệng run rẩy hồi lâu mới gắng gượng thốt lên lời.
"Thằng nghịch tử Tống Thừa Chí thật sự nói thế sao?"
"Tiểu Khương, kiếp này mẹ nợ con, làm lỡ dở cả đời con rồi. Mẹ vô dụng, thôi thì dùng cái mạng già này đền tội cho con vậy!"
Bà chịu đả kích quá lớn, cảm xúc gần như sụp đổ. Dưới cái nhìn câm lặng của mọi người, tôi cắn răng quỳ sụp xuống trước mặt mẹ chồng.
"Nếu không nhờ hồi nhỏ mẹ cho con miếng cơm manh áo thì con đã chết đói từ lâu rồi. Con không cần mẹ đền tội, con chỉ cần mẹ được sống thật tốt!"
Hồi tôi còn rất nhỏ, bố mẹ đã qua đời vì trận lụt. Tôi bơ vơ không nơi nương tựa, chính mẹ chồng đã đưa tôi về nuôi dưỡng, cho tôi miếng cơm manh áo để tôi lớn lên khỏe mạnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận