Để Lý Nhiên an tâm, tôi đã chuyển tên người đại diện của studio sang cô ta, đổi cả giấy chứng nhận sở hữu nhà chỉ đứng tên cô ta. Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn không đồng ý, vẫn viện cớ những lý do cũ, thậm chí còn mắng tôi chỉ xem cô ta là công cụ để nối dõi tông đường. Thấy Lý Nhiên không muốn, tôi cũng không ép buộc nữa, nghĩ rằng sau này có thể nhận nuôi một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi cũng được.
Nhưng tôi không ngờ, vì không muốn mang thai con tôi, cô ta lại đi bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi.
Một ngày nọ, tôi thấy cơ thể có gì đó không ổn, bèn đi khám, và phát hiện ra mình đã vô tình dùng phải loại thuốc có hại cho khả năng sinh sản.
Sau khi kiểm tra kỹ, bác sĩ thông báo rằng khả năng sinh sản của tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không còn cơ hội để vợ có thể mang thai bình thường nữa.
Khi kiểm tra lại camera, tôi phát hiện Lý Nhiên đã tráo đổi vitamin hàng ngày của tôi.
Cầm đoạn video làm bằng chứng, tôi tức giận chất vấn cô ta.
Thật khó tin, cô ta lại ngang nhiên nói rằng mình bị lừa, và rằng loại thuốc này chỉ làm giảm ham muốn chứ không phải gây vô sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-g-i-i-n-t-m-s-v-i-t-ng-i&chuong=4]
Thậm chí cô ta còn đổ lỗi cho tôi: “Trần Kiều, anh còn mặt mũi nói tôi sao? Không phải là vì anh cứ liên tục nhắc đến chuyện con cái à? Nếu không thì tôi đã không phải làm vậy. Anh có biết không, bị anh ép như thế, tôi gần như trầm cảm rồi, đêm nào cũng mơ thấy mình khó sinh mà chết trên bàn mổ!”
“Anh thế này là tự anh ép tôi đấy. Tại sao vì là phụ nữ nên tôi phải sinh con cho anh chứ? Nếu anh còn làm lớn chuyện, tôi sẽ tố anh bạo hành gia đình, hủy hoại danh tiếng của anh, xem thử anh còn làm nghề lắng nghe cảm xúc được nữa không.”
Lý Nhiên luôn dùng sự nghiệp của tôi để đe dọa.
Và tất nhiên, nó luôn hiệu quả, cứ nghĩ rằng tôi không dám phản kháng là vì sợ mất đi sự nghiệp.
Nhưng thật ra không phải thế.
Tôi đã nhiều lần tha thứ và nhẫn nhịn là vì tình yêu.
Nhưng điều đó chỉ khiến cho Lý Nhiên càng ngày càng lấn tới, đến mức giờ đây, cô ta còn dám mang thai con của người đàn ông khác, rồi muốn tôi tiếp tục chu cấp cho cô ta.
Thật là quá đáng.
Trong mắt cô ta, tôi rẻ rúng đến thế sao?
Tôi đẩy Lý Nhiên ra, thu dọn vài bộ quần áo rồi rời khỏi nhà.
Tôi đã hết yêu rồi.
Những hình ảnh đẹp đẽ về Lý Nhiên trong lòng tôi giờ đã tan biến, không còn muốn ở lại bên cô ta thêm một phút nào nữa.
Trên đường đi, Lý Nhiên liên tục gọi điện và nhắn tin cho tôi: “Trần Kiều, tôi chưa ăn cơm đâu, ghé khách sạn Kim Đô lấy về giúp tôi phần *** hầm bồ câu, cháo gan lợn, thêm bò hầm cà chua nữa nhé.”
“Nhớ mua thêm hạt óc chó, loại bổ não, mua loại tốt nhất ấy. Trái cây thì lấy vài quả sầu riêng, còn lại tùy anh.”
Tôi tắt điện thoại, không nhịn được cười khổ.
Trong mắt Lý Nhiên, hóa ra tôi là một người rẻ mạt đến thế sao?
Đến mức cô ta có thể thoải mái chà đạp lên lòng tự trọng của tôi mà tôi vẫn cứ cam chịu nghe lời?
Nếu không phải vì thủ tục ly hôn còn phải trải qua vài bước, tôi đã chặn ngay số cô ta rồi.
Tôi nhờ người giao hộ tờ đơn ly hôn, vậy mà cô ta xé nát ngay trước mặt người ta: “Trần Kiều, tôi đã nói là không ly hôn với anh, anh không nghe sao? Anh còn là con người không? Tôi đang mang thai, anh không ở bên chăm sóc, lại còn muốn ly hôn. Tôi thấy anh chưa bao giờ yêu tôi.”
“Còn nữa, chẳng phải anh chỉ cần tôi nói một tiếng xin lỗi là được sao? Được rồi, tôi xin lỗi. Vậy đã đủ chưa?”
Lý Nhiên tưởng rằng chỉ một câu xin lỗi sẽ lại có tác dụng như trước đây.
Cô ta từng có lúc tâm trạng không tốt, mở máy tính của tôi và gọi điện quấy rối các khách hàng của tôi.
Nếu không phải vì uy tín và danh dự mà tôi đã gây dựng trong ngành, thì có lẽ tôi đã bị cô ta hủy hoại không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần Lý Nhiên làm loạn, tôi lại phải không ngừng xin lỗi khách hàng. Và dù cô ta gây ra rắc rối lớn thế nào, chỉ cần cô ta hạ giọng, nói lời xin lỗi, là tôi sẽ lập tức tha thứ.
Ngay cả lần tai nạn suýt nữa đã khiến tôi mất mạng lúc đó, dù cho cô ta chỉ rơi vài giọt nước mắt và nói xin lỗi, tôi cũng tha thứ ngay lập tức.
Vậy nên, đến giờ Lý Nhiên vẫn luôn cứ nghĩ là tôi có thể tha thứ vô điều kiện cho mọi thứ cô ta làm.
Những ngày tôi không về nhà, tin nhắn của cô ta càng trở nên van nài hơn.
“Anh ơi, đừng bỏ rơi em. Nếu anh rời xa em, em không sống nổi đâu.”
“Em không nên ngoại tình, em không yêu Sở Vân Phi, chỉ là nhất thời muốn đổi gió thôi. Anh phải tin em, em cũng không ngờ mình lại mang thai.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận