Đối phương đi thẳng vào vấn đề.
Tôi gật đầu, nói thẳng: "Trước khi đến đây, chắc hẳn cô đã điều tra rõ tình hình gia đình cháu rồi."
"Như cô thấy đấy, điều kiện nhà cháu không được tốt lắm."
"Nếu có thể, liệu cô có thể tìm một gia sư riêng giúp cháu được không?"
"Chỉ để ôn tập các môn thi đại học, không cần quá lâu, nửa năm là đủ."
Đối phương hơi sững người, sau đó liên tục xác nhận lại: "Chỉ cần một gia sư thôi sao? Cô không cần hỗ trợ về tài chính à?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, cháu chỉ muốn học lại, sau đó thi đậu đại học."
Cuối cùng, bà ấy đồng ý. Nhưng trước khi rời đi, bà vẫn cương quyết nhét vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng: "Tấm thẻ này, mong cô hãy nhận lấy. Nếu cô từ chối, tôi cũng sẽ không tìm gia sư cho cô nữa."
"Tôi nhìn ra được, cô thật sự rất muốn học. Nhưng xin hãy nhận lấy chút lòng thành của chúng tôi."
Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa.
Dù sao hiện tại, tôi cũng thật sự thiếu tiền.
Chỉ có điều…
Tấm thẻ này quá bắt mắt, sợ rằng sẽ khiến kẻ trộm trong nhà sẽ dòm ngó mất…
Chú thích:
(*) Lôi Phong: Một biểu tượng nổi tiếng của Trung Quốc về tinh thần giúp đỡ người khác.
7
Khi Dư Hàn trở về nhà, cậu ta trực tiếp đá văng cửa: "Dư Vãn Vãn! Chị đã nói gì trước mặt thầy giáo của tôi!?”
"Tại sao tất cả bạn học và thầy cô đều biết chuyện tôi đánh nhau rồi? Chị muốn họ nhìn tôi thế nào đây!?”
"Ngày mai chị phải đến trường tôi giải thích với bọn họ, nói rằng tất cả đều là do chị bịa đặt, tôi không đánh nhau, cũng không vào đồn cảnh sát!’
"Nếu không…"
Tôi nhìn cậu ta đầy ẩn ý, hỏi: "Nếu không thì sao?"
"Nếu không, tôi sẽ không đi học nữa!"
Nói xong, Dư Hàn khiêu khích liếc nhìn tôi.
Cậu ta tin chắc rằng tôi sẽ vì thế mà nhượng bộ.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, tôi lại thản nhiên gật đầu, dứt khoát đồng ý.
"Được thôi, đừng học nữa, ngày mai đi làm thủ tục thôi học đi!”
"Vừa hay em cũng lớn rồi, có thể đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân."
Nụ cười trên môi Dư Hàn lập tức đông cứng lại.
Cậu ta sững sờ, trong mắt tràn đầy khó tin.
Cậu ta chưa từng nghĩ rằng tôi lại thuận theo lời cậu ta như vậy.
Trong lòng cậu ta, chỉ cần nói câu "không muốn đi học nữa", thì bất kể chuyện gì tôi cũng sẽ nhún nhường.
Hoàn hồn lại, cậu ta kinh ngạc hỏi ngược tôi: "Chị?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-m-t-em-trai-v-n&chuong=6]
Chị vừa nói gì!?"
Tôi thản nhiên móc tai: "Không nghe rõ sao? Chị nói không muốn học thì đừng học nữa. Còn muốn chị đi nói dối hộ em, chuyện đó không bao giờ có!"
"Chị, tôi không có ý đó…"
Dư Hàn há miệng, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn.
Không chút do dự, cậu ta lao tới giật lấy, giọng nói lập tức trở nên niềm nở: "Chị? Nghe nói chị cứu được một người giàu có, họ đến tặng tiền cho chị sao?
"Bao nhiêu vậy? Có đủ cho tôi tiêu không?"
Vừa nói, cậu ta vừa nhét thẻ vào túi quần mình.”
Không hề có ý định để lại chút gì cho người chị gái này.
Tôi lạnh lùng nhìn từng hành động của cậu ta, trong lòng không khỏi bật cười khinh bỉ.
Tôi thản nhiên nói: "Trong thẻ có hai mươi ngàn."
Nghe thấy con số đó, Dư Hàn không khỏi cau mày: "Sao không đòi nhiều hơn?”
"Đối phương là đại gia mà, họ đâu thiếu tiền.”
"Chị đáng lẽ nên bảo họ tặng cho chúng ta một căn nhà, rồi kèm theo một chiếc xe nữa chứ?”
"Như vậy tôi đi học cũng tiện hơn.”
"Chứ hai mươi ngàn này thì làm được gì?"
Tôi tức đến bật cười.
Lòng tham của cậu ta cũng lớn quá nhỉ?
Tôi trầm ngâm giây lát, sau đó cố tình tỏ ra hoảng hốt: "Dư Hàn, trả thẻ đây! Em là học sinh, giữ số tiền lớn như vậy làm gì?"
Sắc mặt Dư Hàn thay đổi, ánh mắt nhìn tôi cũng thêm vài phần chán ghét: "Chị, buông tay.”
"Đưa tôi đi, coi như cho tôi mượn cũng được.”
"Chị chẳng phải đã đồng ý cho tôi quen Thiến Thiến rồi sao? Yêu đương thì cần tiền, chị sẽ không keo kiệt đấy chứ?"
Tất nhiên tôi không đồng ý, cố sức giật lại tấm thẻ từ tay cậu ta.
Không biết Dư Hàn lấy đâu ra sức mạnh, đẩy tôi ngã xuống đất, giọng điệu cay nghiệt: "Thiến Thiến nói chị căn bản không thật lòng ủng hộ chúng tôi ở bên nhau, lúc đầu tôi còn không tin.”
"Giờ nghĩ lại, nếu tôi không về đột ngột, có phải chị định giấu nhẹm số tiền này không?"
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Người ta đều cười nhạo tôi có một bà chị rửa bát, chị có biết không?”
"Nếu chị chịu nghe lời cậu sớm hơn, đến KTV làm phục vụ, tôi có bị cười nhạo như vậy không?”
"Dư Vãn Vãn, chị có lỗi với di ngôn của ba mẹ không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận