Cô ta nghiến răng, giận dữ nói:
“Phó Thanh Ngôn, anh thực sự muốn chia tay với em đến vậy sao?”
“Anh muốn em làm gì mới vừa lòng? Em làm chưa đủ nhiều à? Anh định giận đến bao giờ?”
Hóa ra, cô ấy nghĩ rằng đặt một nhà hàng và tặng một bó hoa đã là làm rất nhiều rồi.
Nhưng trước đây vì Lâm Tử Nhạn, tôi đã làm mọi thứ.
Chỉ vì một câu trên trang cá nhân rằng cô ta muốn ăn bánh kem, tôi đã đội mưa mang bánh kem dâu tây đến dưới nhà cô ta.
Lâm Tử Nhạn nói thích đi xem hòa nhạc, tôi liền dùng hai tháng lương của mình để mua vé.
Cô ta thường xuyên đau dạ dày, tôi xin nghỉ để chăm sóc, nấu cháo cho cô ta.
Nhưng những gì tôi làm, người này lại coi như là chuyện đương nhiên.
Lòng tôi lạnh lẽo, ánh mắt u ám nhìn Lâm Tử Nhạn nói:
“Cô vẫn nghĩ tôi đang giận à?”
“Lâm Tử Nhạn, tôi đã mệt mỏi rồi. Bây giờ nhìn lại, chia tay là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta, cô chấp nhận đi.”
Nghe vậy, cô ta khựng lại, bờ vai hơi run.
“Em sẽ không chia tay.”
“Phó Thanh Ngôn, em không đồng ý.”
Sau đó, tôi và Trần Mỹ Hàn đi một vòng quanh triển lãm.
Khi quay lại cổng, cô ấy nói muốn tự mình xem chi tiết các tác phẩm.
Vừa đi, tôi vừa vô thức quay lại vị trí ban đầu nơi Giang Tử Thần và Lâm Tử Nhạn trò chuyện.
Tôi nhìn vào bức tranh trên tường, ngây người.
Chợt nhận ra, bản gốc còn ấn tượng hơn trên điện thoại.
Người phụ nữ trong tranh đi giày ba lê, dưới ánh đèn sân khấu tận hưởng tràng pháo tay từ khán giả.
Nhưng biểu cảm của đối phương lại khiến người ta cảm thấy buồn bã.
“Anh có hiểu bức tranh này không mà đứng đây nhìn.”
Khi tôi đang chìm đắm trong bức tranh, giọng nói lạnh lùng của Giang Tử Thần vang lên bên tai.
Tên này không che giấu sự ghét bỏ trong mắt mình.
Tôi quay đầu nhìn hắn ta, bình tĩnh nói:
“Tôi không được xem à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-thu-ph-ng-c-ng-ng-i-y-u-c&chuong=6]
Tranh đặt ở đây chẳng phải để mọi người thưởng thức sao?”
“Hay là, Giang tổng cảm thấy hiểu biết một chút về ngành này thì tự cho mình là cao siêu?”
“Anh nói gì?!”
Hắn không tin được, ánh mắt trợn tròn, không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy.
Tôi nhếch miệng cười:
“Chẳng phải sao?”
Ánh mắt Giang Tử Thần lóe lên, nhìn tôi đầy lạnh lùng.
Một lúc sau, hắn dang hai tay ra, nhếch khóe miệng cười nói:
“Anh nói đúng, tôi chỉ đùa thôi.”
“Chỉ là bức tranh này là bức tranh Tử Nhạn yêu thích nhất, nên tôi mới muốn hỏi xem anh có nhìn ra điều gì không.”
Nói rồi hắn ta tiến lên một bước, tự nói với chính mình.
“Tác phẩm này là kỷ niệm lần đầu tôi và Tử Nhạn làm quen. Khi đó chúng tôi cũng gặp nhau tại triển lãm nghệ thuật.”
“Tôi sẽ luôn nhớ khuôn mặt của cô ấy khi nhìn bức tranh này, giống như một cô gái sắp bị tan vỡ”.
Tôi lặng lẽ nghe, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Hắn ta dừng lại vài giây, quay đầu nhìn tôi:
"Vì vậy, tôi hy vọng anh đừng quấy rầy và tổn thương cô ấy nữa."
"Phó Thanh Ngôn, anh không xứng đáng."
Lập tức, không khí rơi vào im lặng.
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt đầy thù địch của Giang Tử Thần.
Tôi cười lạnh:
"Vậy nên, anh cố tình nghe điện thoại và nói những lời dễ gây hiểu lầm?"
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào anh ta:
"Thực ra, ngay từ đầu, tất cả đều là anh cố tình đúng không, Giang Tử Thần?"
Thật ra, tôi không ngốc đến vậy.
Tôi không tin Lâm Tử Nhạn không để tên tôi trong danh bạ, để Giang Tử Thần nhầm tôi là người giao hàng.
Nhưng tôi vẫn chọn chia tay vì nhận ra rằng tôi và Lâm Tử Nhạn thực sự không hợp nhau.
Mối quan hệ này khiến tôi quá ngột ngạt.
Có lẽ, người này cũng nói đúng.
Tôi không xứng với Lâm Tử Nhạn, cũng không đủ khả năng để với tới.
Giang Tử Thần vừa mở miệng định nói, nhưng tôi ngắt lời.
"Nhưng làm sao đây, là Lâm Tử Nhạn không muốn chia tay."
"Người quấy rầy, là cô ấy."
Hắn khựng lại, lời nói của tôi như một lưỡi dao làm hắn ta tổn thương sâu sắc.
Một lúc lâu sau, Giang Tử Thần không phản ứng.
Đột nhiên, đối phương nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm vào chai nước uống dở trên tay tôi.
Cảm thấy bất an, tôi định rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận