Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày công bố kết quả kỳ thi đại học.
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, Dư Hàn thậm chí còn không đủ điểm vào một trường cao đẳng.
Còn tôi, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính ở quán net, nhập số báo danh, cho đến khi kết quả hiện ra.
698 điểm!
Nuối tiếc của kiếp trước, cuối cùng cũng được bù đắp vào khoảnh khắc này.
Đáng tiếc thay, có người vui thì cũng có kẻ buồn.
Trịnh Thiến hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật rằng "hạt giống tiềm năng" mà cô ta đặt cược vào, đến cả cao đẳng cũng không đỗ.
Cô ta chất vấn Dư Hàn, rốt cuộc cậu ta đã làm cái gì.
Dư Hàn giận quá hóa thẹn, tát cô ta một cái ngã lăn xuống đất, kết quả khiến Trịnh Thiến sảy thai.
Không phải là tình yêu đích thực sao?
Dưới sự tàn khốc của hiện thực, thứ tình yêu này, e là cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Khi tôi đến bệnh viện thăm cô ta, Trịnh Thiến vừa nhìn thấy tôi, liền như phát điên: “Không đúng, không đúng! Mọi chuyện không nên thế này!”
“Là cô! Là cô đã cướp đi tương lai vốn dĩ thuộc về Dư Hàn!”
“Cô cũng là người trọng sinh đúng không?”
“Tại sao?! Dư Hàn là em trai của cô mà!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta điên cuồng, bình tĩnh nói: “Em trai thì sao?”
“Cô tưởng rằng kiếp trước Dư Hàn có thể ngẩng cao đầu, là nhờ vào bản thân cậu ta sao?”
“Nếu không có người chị này nai lưng gánh vác mọi thứ, cậu ta chẳng là cái gì cả!”
Trịnh Thiến tuyệt vọng nằm bẹp trên giường bệnh, ánh mắt cô ta trống rỗng, còn tôi thì chỉ cảm thấy một trận sảng khoái dâng trào trong lòng.
Chưa kịp bước ra khỏi phòng bệnh bao lâu, máy thở trong phòng liền vang lên hồi chuông báo động gấp gáp.
Ngay sau đó, mấy bác sĩ hoảng hốt chạy ào vào.
Về sau thế nào, cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-m-t-em-trai-v-n&chuong=10]
13
Một lần nữa tìm thấy Dư Hàn, là ở trong KTV.
Bên trong, nam nữ ôm ấp lẫn nhau, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Dư Hàn điên cuồng nhảy múa, trạng thái tinh thần rõ ràng không bình thường.
Tôi nhìn thấy trên bàn của bọn họ có những viên thuốc nhỏ màu đỏ.
Tôi không bước vào, chỉ có lòng tốt giúp họ báo cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng đến và đưa bọn họ đi, mà Dư Hàn nhìn thấy tôi ở phía xa, vậy mà còn muốn kêu cứu.
Tôi không lên tiếng, chỉ khẽ mấp máy môi: “Tôi báo cảnh sát đấy!”
Dư Hàn phát điên muốn lao về phía tôi, lại bị cảnh sát hiểu nhầm là chống đối, trực tiếp dùng dùi cui điện đánh ngã xuống đất.
Mà cùng lúc đó, tin tức tôi thi đậu vào một trường thuộc hệ 211 cũng nhanh chóng lan truyền.
Ông cụ nhà giàu nhất nước đặc biệt gọi tôi đến, bày một bàn tiệc chúc mừng tôi nhập học.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vốn chỉ cứu ông ấy với mục đích riêng, vậy mà ông ấy lại thật lòng lo cho tôi.
Đến một người xa lạ còn như thế, vậy còn Dư Hàn thì sao?
Tôi đã hết lòng hết dạ vì cậu ta, đổi lại được gì?
Là chết bệnh nơi đầu đường xó chợ, là đáng đời.
Ban đầu, tôi còn tưởng Dư Hàn chỉ bị dụ dỗ mà dùng thuốc, không ngờ, cậu ta vậy mà lại chính là kẻ tổ chức.
Vụ này vừa xét xử, chính là hai mươi năm tù giam.
Trước khi nhập học đại học, tôi đến gặp cậu ta một lần.
Dư Hàn đã bị cạo đầu húi cua, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Cậu ta nhìn thấy tôi, mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào truyền qua cửa kính giám sát: “Chị… Em sai rồi, xin lỗi, em đáng lẽ nên nghe lời chị, xin lỗi!”
Miệng nói xin lỗi, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một chút ăn năn.
Tôi nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta ngay lập tức: “Dư Hàn, có phải cậu vẫn mong đợi tôi sẽ cứu cậu ra không?”
Cậu ta tối sầm mặt, gằn từng chữ: “Dư Vãn Vãn, không phải chị quen ông trùm kia sao? Chị đi cầu xin ông ấy đi, chị đã cứu ông ấy, ông ấy chắc chắn có thể giúp đỡ, chị đi cầu xin ông ấy…”
Tôi bật cười lạnh lẽo: “Dư Hàn, chết tâm đi.”
“Cậu quên rồi sao? Người đưa cậu vào đây… là tôi đấy.”
“Sao tôi có thể cứu cậu ra chứ?”
Mặt Dư Hàn đanh lại, trong mắt thậm chí còn lộ ra sát ý.
Nhưng giờ đây, cậu ta có thể làm gì tôi đây?
Chỉ là một kẻ vô dụng tức giận mà thôi.
Tôi bình tĩnh nói với cậu ta: “Trịnh Thiến mất máu quá nhiều mà chết rồi, bố mẹ cô ta nói cậu là hung thủ, nhất định không bỏ qua.”
Tôi đâu có lừa cậu ta.
Bố mẹ Trịnh Thiến đã khởi kiện cậu ta tội cưỡng hiếp và cố ý gây thương tích, dù sao thì bọn họ cũng chẳng phải vợ chồng hợp pháp gì cả.
Không ngoài dự đoán, Dư Hàn bị kết án chồng thêm tội, nửa đời còn lại xem như có thể "ăn cơm nhà nước" rồi.
Về sau, tôi cắt đứt liên lạc với toàn bộ người thân trong gia đình, cũng chẳng thèm hỏi thăm bất cứ tin tức nào về Dư Hàn nữa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi dùng số tiền cảm ơn năm đó con gái ông trùm đã đưa cho mình làm vốn khởi nghiệp.
Tôi sở hữu công ty riêng.
Ngay trong năm đầu tiên, công ty đã có lãi.
Sang năm thứ hai, tốc độ mở rộng kinh doanh tăng nhanh, lợi nhuận trực tiếp tăng gấp ba, thu về ba mươi triệu.
Lần tiếp theo tôi nghe tin về Dư Hàn, là tin cậu ta đã tự sát trong tù.
Nghe nói, cậu ta phát điên ngay khi vừa vào tù, suốt ngày lảm nhảm.
Dư Hàn luôn miệng nói rằng, chính cậu ta mới là người đáng lẽ phải đỗ Thanh Hoa, chính cậu ta mới là người nên đứng trên đỉnh cao nhân sinh.
Trước khi chết, cậu ta còn để lại một bức thư cho tôi, trên thư chỉ có đúng năm chữ.
【Chị, xin lỗi.】
Dư Hàn đang xin lỗi tôi của kiếp trước.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái, rồi lập tức xé vụn lá thư, ném vào thùng rác.
Đáng tiếc thay, Dư Vãn Vãn của kiếp trước đã sớm chết trong vùng tuyết lạnh lẽo rồi.
Tôi đã không còn là tôi của kiếp trước nữa.
Mọi chuyện trước kia, như ngày hôm qua đã chết.
Mọi chuyện sau này, là khởi đầu mới của tôi.
[Toàn Văn Hoàn]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận