Trường học lúc tám giờ, tiết tự học buổi tối.
Do hôm qua xem bài viết trong diễn đàn đến quá muộn, hôm sau Dương Gian đến trường thì ngáp cả ngày, buồn bã ỉu xìu, mỗi khi nghĩ đến phải đi học là buồn ngủ, trong đầu lơ đãng toát ra bức ảnh của ông lão kia, mơ hồ cảm giác một đôi mắt trống rỗng, tĩnh mịch nhưng ngạc nhiên khi thấy con mắt ở nơi nào đó đang nhìn chằm chằm mình.
Giật mình một cái, khôi phục lại tinh thần.
"Lại không ngủ được, bức ảnh kia thật kỳ lạ."
"Ha, ha ha, mượn Dương Gian nói chuyện một chút." Bên cạnh có một cái đầu sáp lại, là một học sinh vóc người cao gầy.
Dương Gian buồn bực nói: "Bệnh Liệt Dương? Mượn để nói chuyện gì."
Trương Vĩ, biệt danh Bệnh Liệt Dương, trước đây lúc đọc tên khi nhập học tên của cậu ta ở dưới Dương Gian, thầy giáo đọc sai, đọc thành Dương Vĩ, vì thế biệt danh Bệnh Liệt Dương đi theo cậu ta cả ba năm.
Đây là một câu chuyện buồn.
"Ha, đừng nói dối, tớ thấy cậu ngáp cả ngày, nhất định là tối qua đã làm vài chuyện khiến người ta ngượng ngùng." Trương Vĩ vỗ vai cậu hạ thấp giọng nói: "Gần đây có tài nguyên nào tốt, mau chia sẻ ra, để anh em cùng sung sướng."
Dương Gian nói: "Thoải mái cái đầu cậu, hôm qua tôi chơi điện thoại nhìn thấy một câu chuyện quỷ dị, vì thế mới ngủ muộn."
"Chuyện quỷ dị?" Nói đến chuyện quỷ dị, Bệnh Liệt Dương, Dương Gian các cậu có biết hồi trước một tiểu khu trong thành phố xảy ra sự kiện linh dị không?" Một bạn học bên cạnh tiến tới.
"Sự kiện linh dị gì?" Dương Gian hỏi: "Sao tôi chưa từng nghe chứ."
Trương Vĩ nói: "Cái này tôi cũng biết, nghe nói trong một đêm ở tiểu khu có hai mươi mấy người thắt cổ tự sát tập thể, thi thể treo ở trên cửa sổ chống trộm, giống y như lúc phơi thịt khô, ở chỗ tôi còn có một tấm ảnh của nơi đó, nhưng là thật hay giả thì tôi không biết."
Nói xong, cậu ta lấy điện thoại trong cặp sách mở ra, một bức ảnh hiện ra.
Bức ảnh được chụp lúc tờ mờ sáng, có lẽ vì ánh sáng không đủ nên tiểu khu trông khá mơ hồ, nhưng vẫn có thể phân biệt được phần nào, ở cửa sổ ban công chống trộm có những hình người treo vắt vẻo ở đó, lít nha lít nhít tụ vào một chỗ, có thể thấy lờ mờ khuôn mặt dữ tợn của thi thể, đặc biệt là cặp mắt trợn ra ngoài đầy hoảng sợ, không biết trước khi chết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy chục cái xác nhìn từ xa như là đang phơi thịt khô, nhưng thứ khiến người khác thấy kỳ quái là, đầu thi thể ở trên cửa chống trộm, nhưng cơ thể lại ở tận phía dưới, cửa sổ chống trộm lúc nào cũng đóng kín, một người trưởng thành căn bản không thể chui qua được.
Đầu bọn họ ngửa ra đằng sau, bày ra một tư thế đứt gãy quỷ dị.
Càng nhìn một cách tỷ mỉ, thì càng có cảm giác bất an và hoảng sợ, cách thể hiện khác với bức ảnh ông lão mặc trường sam trong điện thoại của Dương Gian nhưng cảm giác chúng mang lại lại giống nhau một cách kỳ lạ, có thể điều khiển cảm xúc của người khác.
"Vãi, Bệnh Liệt Dương, bức ảnh này của cậu lấy ở đâu ra, tại sao tớ lại không tìm thấy." Bạn học ở bên cạnh nói.
Trương Vỹ ngạo nghễ nói: "Là một người bạn của tớ đi ngang qua chụp được, bây giờ đi cũng không chụp được đâu, nếu cậu muốn thì gọi tớ một tiếng cha đi rồi tôi cho, còn nữa đừng có gọi tớ là Liệt Dương nữa, gần đây tớ mới lấy một tên tiếng Anh."
"Tên tiếng Anh nào?"
"Ward, Gil and British Bond."
"Nói như thế thì tớ cũng có một cái tên tiếng Anh: Warshesa, nhớ chưa, sau này ở ngoài đường thì nhớ gọi tên tiếng Anh của tớ."
Dương Gian nói: "Cũng là chín năm bắt buộc, sao mấy cậu lại ưu tú thế?"
"Dương Gian, bọn tôi đều học lớp bổ túc, cậu không học được đâu." Trương Vĩ ưỡn ngực nói.
"Nói đến sự kiện linh dị, gần đây ở trên mạng tớ cũng nghe thấy rất nhiều người nhắc qua, đáng sợ đến mức tớ không dám nhìn, mấy cậu nói xem mấy thứ này rốt cuộc có phải là thật hay không? Sẽ không có nhiều chuyện ma quái như vậy chứ."
Một bạn học nữ tên Miêu Tiểu Thiện đi tới hỏi.
Dương Gian nói: "Đa số chuyện xưa trên Internet đều là giả, trừ khi chính mắt nhìn thấy, nếu không tôi sẽ không tin trên đời này có quỷ, nhưng có vài thứ thà tin là có còn hơn không, nếu như thật sự gặp phải thứ này vẫn nên cách xa một chút."
"Nói cũng đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khung-bo-song-lai&chuong=2]
Miêu Tiểu Thiện gật đầu.
"Đừng có nói chuyện nữa, trật tự."
Đúng lúc này thầy Vương nói một tiếng nhanh chân bước vào lớp học, "Trường học tạm thời thông báo, hôm nay tiết tự học buổi tối đổi thành tiết học ngoại khóa, chủ yếu là truyên truyền cho học sinh kiến thức phòng vệ an toàn, lát nữa lúc đang giảng bài tôi không thích nghe thấy tiếng nói chuyện của bất cứ ai, quấy rối trật tự lớp học, tiếp theo xin mời Chu Chính, thầy Chu lên giảng bài cho chúng ta, mọi người vỗ tay chào đón."
Hả?
Dương Gian vừa vỗ tay vừa nghĩ, đã muộn như vậy rồi còn giảng bài về an toàn?
Nhưng khi người tên Chu Chính kia bước vào lớp chuẩn bị giảng bài mắt cậu nháy mấy cái.
Người tên Chu Chính mặc một chiếc áo gió màu xám tro, cả người ăn mặc kín mít, còn đeo khẩu trang che mặt, phải biết bây giờ trời rất nóng, trước ngực đeo một giấy chứng nhận không rõ.
Điều khiến người khác chú ý là gương mặt người này rất đáng sợ, khuôn mặt anh ta gầy gò, nhìn như da bọc xương, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dạng và đường viền của xương, trên mặt không có miếng thịt thừa, vì gương mặt gầy gò nên cặp mắt của anh ta hiện ra rất to, bên trong còn hằn tơ máu, trông như đã rất lâu rồi chưa ngủ.
Thế nhưng nhìn gương mặt gầy gò lại nhìn xuống cái bụng thì thấy hơi nhô lên.
Như dáng vẻ một cái bụng bia to lớn, nhưng người có bụng bia không nên gầy như vậy.
Khác quá, thật sự quá khác lạ, khiến lòng người có cảm giác bất an.
Lúc này Chu Chính đang đứng trước bục giảng, cả người tỏa ra một luồng khí u ám, tiều tụy, khí tức chết lặng, cả người cứng nhắc bất động, tia máu trong mắt khẽ chuyển động, nhìn như hai viên ngọc lu mờ ảm đạm.
Ánh mắt liếc qua chỗ nào, tất cả học sinh điều cảm thấy sợ hãi âm thầm.
Dương Gian theo bản năng nắm chặt tay, cả người căng cứng, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, thầm nghĩ trong lòng: "Cái cảm giác này so với lúc nhìn thấy bức ảnh kia còn mãnh liệt hơn..."
"Xin chào, các bạn học sinh, tôi tên là Chu Chính, là một cảnh sát quốc tế bình thường, rất vui vì hôm nay còn có thể sống để đứng ở đây giảng bài cho các bạn."
Cuối cùng Chu Chính cũng mở miệng nói chuyện, tiếng nói của anh ta khô khốc, khàn khàn, chói tai, như có ai đó cào vào tấm bảng đen, kết hợp với gương mặt gầy gò, làm người khác sởn tóc gáy.
Còn sống để đứng ở đây giảng bài?
Dương Gian rùng mình, câu này nghe sao cũng thấy là lạ.
Bấy giờ Chu Chính xoay người cầm lấy phấn viết lên bảng đen một chữ to lớn nguệch ngoạc:
Quỷ
"Truyền thuyết về quỷ quái, vẫn còn tồn tại từ xưa tới nay, hơn nữa không chỉ tồn tại những bản gốc có trong lịch sử Trung Quốc, mà trong lịch sử của các quốc gia khác cũng xuất hiện, kiến thức lịch sử của tôi không tốt, những chuyện ngày xưa không nói ra được, đành nói về sự kiện lớn xảy ra mấy năm gần đây vậy: Sự kiện cung điện Louvre nước Pháp, sự kiện bóng ma trong biệt thự ở nước Mỹ, sự kiện quỷ ảnh đỗ xe trước cổng trường Nhật Bản, sự kiện Pharaong bị nguyền rủa ở Ai Cập..., cùng với sự kiện đóng cửa thôi ở nước ta."
Giọng nói của Chu Chính vẫn khàn khàn chói tai như trước, anh ta chậm rãi nói: "Có người từng nói, khởi nguồn của khoa học là thần học, câu này nói không sai chút nào, các bạn sống trong môi trường hiện đại nhưng có một số chuyện không thể không tin, những năm gần đây sự kiện linh dị ở các quốc gia đang gia tăng nhanh chóng, đây đã không phải vấn đề ngày một ngày hai, đã dần dần trở này tai họa mang tính toàn cầu, nếu trong tình hình hiện tại không thể khống chế được, tương lai... Có lẽ toàn bộ thế giới sẽ không có tương lai."
Mọi người nghe nói đến đây đều cảm thấy kinh ngạc.
Tiết học tuyên truyền về an toàn sao lại biến thành hội nghị chuyện xưa quỷ quái rồi.
Còn khoác lác thổi phồng đến mức hủy diệt thế giới.
Không chỉ học sinh, ngay cả thầy Vương cũng phải sững sờ.
Chuyện liên quan đến vấn đề này tôi cũng không tiện nói nhiều, các bạn cũng không cần hỏi, nhưng những gì tôi chuẩn bị nói sau đây thì các bạn phải nhớ kỹ, buổi trò chuyện về vấn đề an toàn hôm nay trong tương lai có thể sẽ cứu các bạn một mạng."
Chu Chính không nói nữa, mà xoay người lại viết một câu lên bảng đen: Không có cách nào giết được quỷ.
"Trong tương lai không xa có thể các bạn sẽ gặp phải tình cảnh mà các bạn mãi mãi không muốn gặp, ví dụ như... Gặp phải quỷ. Mặc dù đả kích người, nhưng các bạn phải nhớ kỹ câu nói này, không có cách nào giết được quỷ, vì thế dù có hoảng sợ đến mức nào cũng không nên liều mạng với thứ kia, vì mạng sống của các bạn ở trước mặt nó chẳng đáng là gì, thứ kia giết các bạn dễ như giẫm chết một con kiến, không, thậm chí còn dễ hơn, chỉ trong nháy mắt, gõ một ngón tay xuống, các bạn liền xong đời."
Đôi mắt đầy tơ máu tiều tụy nhìn chằm chằm tất cả mọi người, nói những thứ này vô cùng nghiêm túc, sau đó lại xoay người viết lên bảng đen câu thứ hai.
"Chỉ có quỷ mới có thể đối phó với quỷ."
Chu Chính lại nói: "Nếu như quỷ không thể bị giết, vậy có nghĩa là sức mạnh khoa học kỹ thuật của các quốc gia không có tác dụng, đạo phù, pháp chú cũng được, bom cũng thế, thậm chí là hạt nhân, tất cả đều không dùng được, nếu như trong tương lai các nhà khoa học không thể phá giải "Quỷ" thì bây giờ chỉ có cách lấy quỷ đối phó với quỷ, tôi biết các bạn có rất nhiều câu hỏi, thậm chí còn có người nghĩ có phải tôi bị điên rồi không, nhưng không quan trọng, quan trọng là... Nghe tôi nói, đồng thời phải ghi nhớ nó trong đầu, sau này có lẽ các bạn sẽ cần tới."
"Đương nhiên, cũng hy vọng các bạn mãi mãi không bao giờ phải dùng đến."
"Dương Gian, cái người này đang nói cái gì thế, sao tớ nghe mà chẳng hiểu gì hết?" Trương Vĩ ở bên cạnh nói nhỏ.
Dương Gian nói: "Tôi nghe cũng không hiểu lắm, nhưng khi nghe hết những câu này tôi cứ cảm thấy bất an trong lòng."
"Chẳng lẽ Trái Đất xảy ra biến dị? Trong tiểu thuyết cũng viết như thế này?" Trương Vĩ nói.
"Chắc không phải đâu..." Dương Gian có chút do dự.
Tuy răng cậu từng ảo tưởng có thần tiên xuất hiện, có siêu năng lực tồn tại, nhưng nếu những thứ này thật sự tồn tại thì sẽ khó tránh khỏi khủng khoảng, dù sao cái này với một người bình thường mà nói là một sự uy hiếp to lớn.
Chu Chính trên bục giảng lại tiếp tục nói: "Nếu không có cách nào để giết quỷ, lại chỉ có năng lực bình thường, vậy thì kết hợp hai trường hợp này lại, có thể đưa ra một vấn đề, nếu một người bình thường bị quỷ theo dõi thì phải làm sao để tiếp tục sống?Đây là trọng điểm, hy vọng các bạn nhớ kỹ, mãi mãi, tốt nhất là cả đời."
Nói xong, anh ta lại quay đầu viết tiếp câu thứ ba: Tìm thấy quy luật của quỷ.
"Mỗi một sự vật đều có quy luật có thể tìm ra, quỷ cũng không ngoại lệ, dựa vào dữ liệu nghiên cứu mỗi một loại quỷ hầu như sẽ có một cách thức giết người và hành động cố định, giống như trình tự được cài đặt trong máy tính, bạn ấn nút mở máy (Power button) máy tính sẽ bắt đầu hoạt động, bạn ấn chuột mới có thể mở phần mềm ra, khắc phục sự hoảng sợ, tìm thấy quy luật của quỷ, tìm ra kẽ hở, đây là cơ hội duy nhất để người bình thường bị quỷ theo dõi có thể sống sót."
"Nhớ kỹ, nếu như bị quỷ tìm tới ngoài cách này các bạn sẽ không có cách nào để sống, đừng ôm may mắn trong lòng, thứ đồ chơi kia còn kinh khủng hơn sự tưởng tượng của các bạn."
Anh ta nghiêm túc lặp lại một câu...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận