21
“Liễu Tuyết cô nương cũng ở đây à.”
Ninh công công nhìn thấy ta thì không lấy làm bất ngờ.
Ta hành lễ với ông ta.
“Xin nương nương chịu khó dùng tổ yến này. Hoàng thượng có lời nhắn, đứa trẻ rồi sẽ lại có, hung thủ cũng đang được điều tra, ngài ấy tin rằng sớm muộn gì cũng tìm ra manh mối, trả lại công bằng cho nương nương…”
Sau tấm bình phong chợt vang lên tiếng loảng xoảng.
Ninh công công lập tức nhạy bén hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Ta bước tới sau bình phong, trừng mắt nhìn Dung Thầm rồi tiện tay cầm lấy chiếc quạt gõ lên người y hai cái.
“Đây là bình hoa mà nương nương yêu thích nhất, làm việc kiểu gì vậy hả!”
“Thái giám mới vào còn vụng về, khiến công công chê cười rồi.”
Ninh công công không hỏi thêm, chỉ đặt tổ yến xuống rồi rời đi hồi bẩm.
Dung Thầm lúc này cũng đã hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt càng thêm giận dữ: “Dám để muội muội ta chịu uất ức đến vậy, ta phải đi tìm Hoàng thượng!”
“Ca!” Quý phi vừa tức vừa buồn cười: “Hoàng thượng nói rồi, chuyện này vẫn đang điều tra, huynh có đi thì có ích gì?”
“Cũng là lỗi của hắn! Năm đó cưới muội làm phi, hắn đã hứa với ta sẽ đối xử với muội thật tốt. Nay ta vừa đặt chân vào, nhìn cảnh vắng vẻ trong cung thế này, là biết lời hứa đó hắn không giữ rồi.”
Nương nương không cãi lại được, đành cầm bát tổ yến lên, cúi đầu định uống một ngụm.
Không thể để nàng uống, ai biết trong đó có thứ gì không nên có?
Ta theo phản xạ vội vàng giơ tay cản lại, làm rơi mất chiếc thìa trong tay Quý phi.
Nàng thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn buông tay.
“Thưa nương nương, tổ yến nguội rồi, để nô tỳ hâm lại.”
Quý phi bật cười: “Ta còn tưởng chuyện gì to tát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=8]
Ngươi ấy à, vẫn trẻ con chẳng chín chắn gì cả.”
Ta lau mồ hôi trên trán, chạy vội ra ngoài điện.
Trời đã về chiều.
Không biết nương nương và Dung Thầm đã nói với nhau những gì.
Khi y bước ra, sắc mặt vẫn nặng nề nhưng cũng không còn gào lên đòi gặp Hoàng thượng nữa.
Chẳng ai lên tiếng suốt dọc đường.
Ta đưa y tới bên cạnh cái “lỗ chó”.
“Có ta chăm sóc nương nương, ngài cứ yên tâm.”
Dung Thầm im lặng một lúc, rồi hỏi: “Liễu Tuyết, tại sao hôm nay ngươi không cho Tương Nhi uống tổ yến đó?”
Ta khựng lại: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nguội rồi.”
“Rõ ràng trong bát vẫn còn bốc khói. Ngươi đang giấu ta điều gì?”
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ta đành gượng cười: “Ngài nghĩ gì vậy, chẳng qua lúc đó ta nhìn nhầm…”
Nói đến đây, giọng ta càng lúc càng nhỏ.
Cái cớ này quá gượng gạo.
Nào ngờ, Dung Thầm cũng không hỏi thêm, chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi bảo trọng.”
Y khẽ kiễng chân đạp vào tường cung, thân hình tung lên, nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao ba trượng chỉ trong chớp mắt.
Ta đứng tại chỗ, ngẩn ngơ hồi lâu.
Chỉ mong Dung Thầm không phát hiện điều gì bất thường.
Bởi bất luận là ai, một khi chống lại đế quyền thì đó đều là đường ch.ết.
Dù ta có hận Hoàng đế độc ác vô tình đến đâu, cũng không muốn Dung gia phải chịu họa diệt môn.
22
Ta kể với Mai Tuyết về nỗi lo trong lòng mình.
Thế nhưng nàng lại đang nghĩ đến chuyện khác: “Liễu Tuyết, ngươi đã từng nghĩ tới vấn đề là Hoàng thượng đã ra tay với nương nương bằng cách nào chưa?”
“Ngài là Hoàng thượng, muốn ra tay thì có hàng trăm hàng ngàn cách.”
“Không đúng. Dù có là Hoàng thượng nhưng chuyện này không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hoàng thượng không muốn ai biết nên vẫn phải hành động trong bóng tối.”
“Việc Đại tướng quân đến thăm nương nương không bị lộ ra, chứng tỏ nội bộ Chung Tú Cung không có vấn đề. Vậy thì kẻ có vấn đề chỉ có thể là…”
“Thượng Thực Cục.”
Ta phản bác lại theo bản năng: “Không thể nào! Người của Thượng Thực Cục đã bị xử trảm hết rồi! Ta đã nhờ người điều tra, trừ ta ra, tổng cộng ba trăm lẻ một cái đầu, không còn một ai sống sót!”
Mai Tuyết nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thâm trầm.
Lạnh lẽo như từng đợt sương bủa vây lưng khiến ta tê buốt cả sống lưng.
“...Trừ khi, kẻ thay Hoàng thượng ra tay cũng nằm trong số ba trăm lẻ một người đó.”
ch.ết không đối chứng.
Phải rồi, đến cả cốt nhục ruột thịt mà Hoàng đế cũng có thể xuống tay thì mạng của vài ba kẻ hầu hạ có đáng là gì đâu?
Sắc mặt ta trắng bệch, không nói nên lời.
Mai Tuyết khẽ cười, trong nụ cười ấy có chút gì cay đắng: “Liễu Tuyết, cho dù ngươi không nói với Đại tướng quân về sự thật nương nương sảy thai thì ngươi có chắc bản thân sẽ bình an vô sự sao?”
“Hoàng thượng đã e dè Dung gia từ lâu, sớm muộn gì rồi cũng sẽ ra tay. Nương nương không thoát được, ta cũng không.”
“Hậu cung này là chốn ăn thịt người. Dù ta đã làm chủ tử nhưng vẫn không thể tự quyết định được số phận mình. Ngày mai thế nào, chẳng ai đoán nổi.”
Nụ cười của Mai Tuyết thê lương, ánh mắt phủ một tầng bi ai khó tả.
“Liễu Tuyết, ngươi hãy chạy đi. Có lẽ ngươi còn một con đường sống.”
Ta không chạy đâu. Ta sẽ ở lại.
Cho dù ch.ết, ta cũng phải ch.ết cùng nương nương.
23
Ta mang theo một bụng tâm sự quay về Chung Tú Cung.
Dường như nương nương đã nhận ra điều gì, nhưng nàng cũng không gặng hỏi.
Ta phủ phục bên đầu gối nàng, nghe nàng đọc sách.
“Thế sự mong manh như mộng xuân,
Lòng người nhạt như mây thu.
Hà tất so đo khổ tâm vì đời,
Muôn việc vốn đã có số.”
Trên người nương nương là mùi trầm hương dịu nhẹ, ấm áp.
Lòng bàn tay nàng cũng ấm, khẽ xoa lên mái tóc ta.
Ta chìm vào giấc ngủ rất sâu.
“May thay gặp được ba chén rượu ngon,
Lại ngẫu nhiên bắt gặp một đóa hoa mới nở.
Chút vui này hãy cứ tận hưởng bên nhau,
Bởi ngày mai, nắng mưa thế nào sao ai biết được…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận