3
Hàn Trầm vừa mới lẽo đẽo theo tôi nửa dặm đường, đã bị tôi đuổi đi.
Ai ngờ chưa đầy nửa ngày sau, anh ấy đã cùng cha mẹ mang theo mạch nha tinh đến tận nhà bàn chuyện hôn sự.
Tôi mặc kệ cơn đau trên người, kéo anh ra ngoài sân.
"Anh đến làm gì?"
Hàn Trầm hơi đỏ mặt: "Anh làm em mất danh tiếng, phải chịu trách nhiệm với em."
Tôi tức muốn nổ phổi: "Không phải tôi đã nói là tôi không quan tâm sao? Bây giờ các người mau đi đi, tôi sẽ không gả cho anh đâu."
Anh ấy cao một mét tám, đứng đó như một khúc gỗ, nghe tôi nói xong vẫn không nhúc nhích.
"Em ghét bỏ anh sao?"
Tôi lắc đầu: "Không phải ghét bỏ, mà là tôi không xứng với anh. Các người mau về đi, đừng đến hỏi cưới nữa."
"Nhưng..."
Tôi không để anh nói tiếp, quay người chạy thẳng vào nhà, vừa lúc nghe thấy cha tôi lại giở giọng sư tử ngoạm: "Muốn cưới con gái tôi cũng được! Sính lễ một nghìn tệ, thêm ba xoay một vang! Khi nào gom đủ thì hẵng đến bàn tiếp!"
Tôi lập tức sa sầm mặt: "Con không gả! Muốn gả thì cha tự đi mà gả!"
Kiếp trước, để lo đủ sính lễ này, cha mẹ Hàn Trầm đã phải sống chật vật suốt một thời gian dài.
Họ tằn tiện từng bữa ăn, từng đồng bạc, nhưng chưa từng để tôi phải chịu khổ.
Còn cha tôi, cầm được tiền cưới của con gái thì chỉ trong mấy ngày đã thua sạch vào cờ bạc.
Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn liên tục tìm đến Hàn Trầm vòi tiền, lần sau đòi nhiều hơn lần trước.
Cả đời trước, nhà họ Hàn đã bị tôi làm khổ một lần là quá đủ.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để cha tôi tiếp tục gây họa cho họ nữa.
Tôi đẩy cha mẹ Hàn Trầm ra ngoài, bảo họ đừng đến nữa.
Họ quay sang nhìn Hàn Trầm, anh ấy chỉ im lặng nhìn tôi, không nói lời nào.
Tôi nghiến răng, dứt khoát đóng sầm cửa lại.
4
Tôi trên có hai chị gái, dưới có một em trai.
Chị cả đã lấy chồng, chị hai vào Nam làm công nhân, còn em trai năm nay hai mươi tuổi, đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự.
Nghe tin này, chị cả lập tức trở về nhà vào ngay ngày hôm sau, kéo tôi vào phòng nói chuyện.
Chị bảo trên đường về đã tìm hiểu kỹ, nhà Hàn Trầm đơn giản, ai cũng là người tốt bụng, lại còn được bà con trong thôn đánh giá rất cao.
"Như Lan, nói thật cho chị nghe, em nghĩ thế nào?"
Tôi cười khổ: "Chị à, chị cũng nói rồi, nhà anh ấy toàn người tốt. Nếu dính vào gia đình mình, họ còn có thể sống tốt được sao?"
Tôi nói vậy là vì tôi biết, cuộc sống sau khi lấy chồng của chị cả cũng chẳng hề dễ dàng.
Lúc chị kết hôn, cha tôi ép nhà anh rể đưa tám trăm tệ tiền sính lễ.
Chị về làm dâu, nhà chồng chẳng ai tử tế, suốt ngày chèn ép, bắt nạt.
Chưa hết, cha tôi còn bắt chị hàng tháng gửi tiền về nhà.
Khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của chị lại càng khổ sở không tả nổi.
Kiếp trước, lần cuối tôi gặp chị cả, chị mới ngoài ba mươi mà đã tiều tụy, già nua như một phụ nữ bốn, năm chục tuổi.
Nhưng lúc này, chị lại nắm tay tôi, dịu dàng nói: "Hàn Trầm là người đáng để gửi gắm cả đời. Nếu em thích cậu ấy, hãy mạnh dạn chống lại gia đình, đừng đi vào vết xe đổ của chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-hoa-d-i-nh-m-t-tr-i-ch-i-chang&chuong=2]
Khổ lắm!"
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được.
Tôi hiểu rõ, cho dù có lấy Hàn Trầm, tôi cũng không thể thoát khỏi gia đình này.
Vậy thì, chỉ còn một cách duy nhất.
5
Tôi trở thành đứa con gái không biết liêm sỉ trong mắt cả thôn.
Mấy bà cô, bà thím trong làng chỉ vào tôi, dạy con cháu họ: "Nhìn nó mà xem, chưa đính hôn đã ôm ấp đàn ông, bây giờ chẳng ai dám lấy nữa."
"Đừng có mà học theo nó, không sau này chẳng gả được vào nhà tử tế đâu!"
Lời đồn lan nhanh như cháy rừng, cha tôi càng nhìn tôi càng thấy gai mắt.
Hôm đó, Hàn Trầm lại đến.
Trên gương mặt rám nắng của anh ấy không giấu nổi vẻ vui mừng: "Như Lan, anh đã gom đủ sính lễ rồi."
Tôi sững sờ nhìn anh, mắt đỏ hoe không kìm được.
Tôi đã từ chối anh ấy thẳng thừng như vậy, thế mà anh vẫn không từ bỏ.
Kiếp trước tôi đúng là bị mỡ heo che mắt, mới không biết trân trọng người đàn ông có trách nhiệm này.
Nếu tôi chịu sống tử tế với anh, liệu có rơi vào kết cục chết thảm như vậy không?
Thấy tôi khóc, Hàn Trầm luống cuống, giơ tay lên định lau nước mắt nhưng nửa chừng lại thu về.
"Đừng khóc mà. Nếu em thật sự không muốn lấy anh... thì anh không cưới em nữa."
Tôi hít sâu, gạt nước mắt đi.
"Anh cất tiền lại, đừng đưa cho cha em."
Tôi nắm tay anh, kéo đến trước mặt cha mẹ.
"Cha, con muốn lấy anh ấy."
Cha tôi liếc Hàn Trầm bằng ánh mắt khinh khỉnh: "Sính lễ chuẩn bị xong chưa?"
Hàn Trầm định lấy tiền ra, nhưng tôi đã nhanh tay hơn, giữ chặt tay anh, đặt lên bụng mình.
"Con có thai rồi."
Cha tôi giận dữ, dùng điếu cày đập mạnh xuống bàn: "Mày nói lại lần nữa xem!"
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, từng chữ rõ ràng, "Con nói, con đang mang thai con của Hàn Trầm. Bây giờ ngoài anh ấy ra, sẽ không có ai chịu lấy con nữa."
"Sính lễ cha đừng mong nữa, có ba xoay một vang là tốt lắm rồi."
Ba xoay một vang ở thời điểm này đã là sính lễ không tệ.
Nhưng…
"Cũng không cần chuẩn bị của hồi môn cho con, con sẽ mang ba xoay một vang đi luôn."
Cha tôi đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt tôi mắng: "Đồ đĩ thõa mất nết! Đáng lẽ tao nên bóp chết mày ngay từ khi mới đẻ!"
"Dám chửa hoang về uy hiếp tao? Ai cho mày cái gan đó?!"
Ông ta lại với lấy cây đòn gánh định đánh tôi, tôi liền ưỡn bụng ra trước: "Đánh đi, đánh vào đây này."
"Nếu cha đánh chết con của con, con sẽ báo cảnh sát! Con nói cho cha biết, bây giờ không giống ngày xưa nữa đâu, giết người phải đền mạng!"
Kiếp trước, đứa con đầu tiên của tôi với Hàn Trầm chính là bị cha tôi đánh mất.
Hôm đó, cha mẹ gọi chúng tôi về nhà.
Về đến nơi mới phát hiện, hóa ra họ đang chuẩn bị hôn sự cho em trai.
Nhà gái đòi sính lễ hai nghìn tệ cùng ba xoay một vang.
Ba xoay một vang thì đã có, nhưng hai nghìn tệ tiền mặt thì không kiếm đâu ra.
Vậy là cha gọi tôi và chị cả về, bắt mỗi người chúng tôi đưa ra một nghìn.
Chị cả nói đầu tháng vừa gửi về năm trăm rồi, giờ không còn tiền nữa.
Cha quay sang tôi: "Mày chắc có tiền chứ? Nhà họ Hàn chỉ có mỗi Hàn Trầm là con trai, nhà nó giàu vậy, một nghìn tệ chắc chẳng đáng gì?"
Lúc đó, quan hệ giữa tôi và Hàn Trầm đã dần dịu lại, tất nhiên tôi không đứng về phía cha.
"Không có." Tôi từ chối thẳng thừng.
Cha không tin, lập tức xông đến lục túi tôi.
Tôi không chịu, trốn ra một bên.
Ai ngờ ông ta tức giận, vung đòn gánh quật thẳng xuống người tôi.
Cũng chính hôm đó, tôi mới biết mình đã mang thai.
Bị ông ta đánh một trận, con tôi không còn nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận