6
Cha tôi tức đến mức lại với lấy cây đòn gánh.
"Mày muốn tạo phản à?! Hôm nay để tao xem tao dạy dỗ mày thế nào!"
Tôi lạnh mặt: "Cha dám đánh, con dám tố cha vào tù!"
Ông ta vung đòn gánh lao về phía tôi: "Mày là con tao, tao đánh chết mày thì sao nào?!"
"Cứ thử xem!"
Hàn Trầm chắn trước mặt tôi: "Chú, đừng đánh Như Lan, là lỗi của cháu."
"Vậy thì tao đánh cả mày luôn!"
Đúng lúc ấy, mẹ tôi lao tới, giật lấy cây đòn gánh trong tay ông ta.
"Như Lan, mau đi đi, đi ngay đi!"
Cha tôi gào lên sau lưng: "Mày đi rồi thì đừng hòng quay về nữa!"
Tôi cười lạnh, kéo Hàn Trầm rời khỏi đó.
Đi được một đoạn, anh ấy rút từ túi ra một xấp tiền dúi vào tay tôi: "Cầm lấy, tìm thời gian đến bệnh viện đi."
Tôi nhíu mày: "Đến bệnh viện làm gì?"
Hàn Trầm nhìn xuống bụng tôi, ánh mắt có chút tổn thương.
"Không cần biết em đang mang thai con của ai, chỉ cần em chịu bỏ đứa bé để đến bên anh, anh sẽ không chê bai em."
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Kiếp trước, tất cả mọi người đều nói tôi phản bội anh. Chỉ có anh, vẫn kiên định nắm tay tôi mà nói: "Anh tin Như Lan không phải loại người như vậy."
"Nếu có, vậy nhất định là do anh chưa đủ tốt, nên em mới cảm thấy người khác tốt hơn."
Những ngày đó, tôi ghét anh, xa lánh anh.
Thế nhưng, anh không hề giận mà ngược lại, mọi chuyện đều nhường nhịn tôi.
Rời xa anh rồi, bao đêm mất ngủ, trong đầu tôi vẫn là hình ảnh anh bảo vệ tôi.
Lòng bàn tay anh thô ráp chạm vào mặt tôi đến đau rát. Tôi hoàn hồn, đối diện với đôi mắt hoảng hốt của anh.
"Em đừng khóc nữa. Đứa bé này… từ bây giờ chính là con của anh. Chuyện với ba mẹ anh, anh sẽ lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-hoa-d-i-nh-m-t-tr-i-ch-i-chang&chuong=3]
Chỉ là… ba mẹ em bên kia…"
Tôi kéo tay áo anh lau mặt, ngước nhìn: "Hàn Trầm, anh có dám lấy em không?"
Anh gật đầu: "Anh cưới em."
"Cho dù cha mẹ em không đồng ý, anh cũng sẽ cưới em chứ?"
"Sẽ!"
Tôi đưa tay ra: "Vậy thì dẫn em về nhà đi."
Hàn Trầm dắt tôi về nhà, nói với cha mẹ anh ấy rằng tôi đồng ý lấy anh.
Anh nói: "Ba, mẹ, Như Lan là người con luôn thích, con muốn sớm rước cô ấy về nhà."
Anh giấu chuyện tôi "mang thai", vì vậy cha mẹ anh ấy đồng ý rất nhanh.
"Vậy ngày mai đi xin bát tự của con bé, chọn ngày lành làm đám cưới."
Tôi thoáng căng thẳng.
Nếu gặp cha mẹ tôi, chuyện tôi giả mang thai sẽ lộ tẩy.
Tôi nói: "Bác trai, bác gái, không cần đâu, bởi vì con…"
Hàn Trầm cắt ngang: "Như Lan có thai rồi, dù họ không đồng ý cũng vô ích."
Cha mẹ Hàn Trầm sững sờ, sắc mặt thay đổi.
"Con nói cái gì?!"
Anh ấy nắm tay tôi: "Như Lan có thai với con, con càng phải có trách nhiệm với cô ấy. Dù chú Thẩm có đồng ý hay không, con cũng nhất định cưới cô ấy."
Cha Hàn hoàn hồn, vớ ngay cây đòn gánh bên cạnh, quật thẳng vào người Hàn Trầm.
"Ai cho mày cái gan làm chuyện đó hả?! Thằng khốn này, hôm nay tao phải thay Như Lan lấy lại công bằng!"
Tôi hoảng hốt chắn trước mặt Hàn Trầm: "Bác ơi, đừng đánh anh ấy, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm mà!"
Cha Hàn vung tay xua tôi tránh ra: "Như Lan, con tránh qua một bên, đừng để bị thương."
Tôi nắm chặt đòn gánh không buông: "Bác, con không có thai."
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Đặc biệt là Hàn Trầm, sau một thoáng kinh ngạc, anh lập tức bước đến bên tôi.
"Em đừng sợ, có anh ở đây. Ba mẹ anh rất hiểu chuyện, họ biết phải làm gì."
Tôi bật cười: "Em thực sự không có thai. Nếu anh không tin, có thể cùng em đến bệnh viện kiểm tra."
Mẹ Hàn hoàn hồn, lập tức bước tới nhéo Hàn Trầm một cái.
"Nhưng nó vẫn sai! Con gái nhà người ta, sao nó có thể làm mấy chuyện đó trước khi cưới?!"
Hàn Trầm không cách nào biện bạch, cuối cùng vẫn là tôi kéo anh ra ngoài, mới giúp anh thoát khỏi một trận đòn.
Trên đường về, anh liên tục xác nhận lại chuyện này với tôi.
Tôi thở dài: "Hàn Trầm, em chỉ muốn dùng cách này khiến cha em chấp nhận, nhưng đến mức này rồi, ông ta vẫn không đồng ý."
Anh ngập ngừng, cuối cùng mặt đỏ bừng lên, nói: "Nếu… nếu em muốn… vậy thì chúng ta có thể thật sự có một đứa."
7
Tôi không đồng ý.
Kiếp trước, chúng tôi kết hôn năm năm mới có con.
Kiếp này, tôi vẫn muốn đợi đến thời điểm đó mới sinh con, để bù đắp cho hai đứa trẻ đã bị tôi bỏ bê.
Nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện kết hôn.
Buổi chiều muộn.
Cha tôi đi làm về, còn dẫn theo một người đàn ông.
Ông ta tỏ ra niềm nở, nói chuyện đầy vẻ lấy lòng.
Thấy tôi đang ngồi đó, ông ta vẫy tay gọi, dáng vẻ như một người cha hiền từ.
"Như Lan, lại đây, cha giới thiệu cho con. Đây là đồng chí Trịnh mới đến. Cậu ấy chưa quen thuộc với vùng này, con có thời gian thì dẫn cậu ấy đi dạo làm quen một chút nhé."
Tôi lặng lẽ nhìn ông ấy, trong mắt tràn đầy căm hận.
Là Trịnh Anh Trác!
Kiếp trước, hắn cũng đến nhà tôi vào đúng ngày này.
Khi đó tôi thờ ơ với hắn, nhưng hắn vẫn luôn tìm cách bắt chuyện.
Hắn miệng lưỡi ngọt ngào, lời nào cũng dễ nghe. Không chỉ cha tôi thích hắn, mà người trong thôn cũng có ấn tượng tốt về hắn.
Sau khi tôi kết hôn với Hàn Trầm, tôi không gặp lại hắn trong một thời gian dài.
Sau này, khi giữa tôi và Hàn Trầm xảy ra mâu thuẫn, Trịnh Anh Trác lại xuất hiện.
Lúc ấy, hắn vừa dỗ dành vừa lừa gạt, nói rằng đã tìm cho tôi một công việc tốt trên huyện, bảo tôi theo hắn lên làm.
Khi đó tôi chỉ mong có cuộc sống khá hơn, nên đã mang theo số tiền Hàn Trầm đưa, định bụng gây dựng sự nghiệp rồi quay về.
Nhưng đến nơi, tôi mới biết đó là một ổ mại dâm.
Tôi bỏ trốn trong đêm, nhưng vì vậy mà không còn mặt mũi nào trở về gặp Hàn Trầm.
Giờ phút này, nhìn thấy Trịnh Anh Trác một lần nữa, tôi chỉ hận không thể lập tức diệt trừ tên cầm thú đội lốt người này!
"Như Lan, còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đưa đồng chí Trịnh đi dạo một vòng!"
Tôi quay người bỏ đi.
Có lẽ vì đang có khách, cha tôi không mắng chửi tôi ngay.
Ông ta giữ Trịnh Anh Trác ở lại ăn cơm tối.
Trong bữa ăn, cha tôi giấu nhẹm chuyện của tôi và Hàn Trầm, nhưng lại chủ động nhắc đến việc cưới gả của tôi.
"Như Lan cũng đến tuổi rồi. Con bé thông minh, nếu cứ ở lại làng này thì cả đời cũng chỉ như vậy thôi. Đồng chí Trịnh, cậu quen biết rộng, nếu có chàng trai nào còn độc thân, giới thiệu cho Như Lan một người nhé."
Trịnh Anh Trác cười, nhìn thẳng vào tôi: "Đồng chí Như Lan, cô thấy tôi thế nào?"
Tôi không buồn ngẩng đầu lên: "Không thế nào cả, người không ra người, chó không ra chó."
Cha tôi lập tức vung đũa gõ vào tay tôi.
"Mày biết ăn nói không đấy?! Đồng chí Trịnh là người tài mạo song toàn, gia thế cũng không có gì để chê. Nếu cậu ấy lấy mày, thì đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!"
Tôi làm như không nghe thấy, đặt bát đũa xuống rồi trở về phòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận