"Hoàng gia thì ta không chọc nổi, nhưng cái loại bạch nhãn lang như ngươi thì ta vẫn sai khiến được!”
Thẩm Đông Lâm há miệng, hoàn toàn không ngờ a nương lại quyết liệt đến vậy.
Hắn lườm tẩu tẩu mấy cái đầy oán hận, rồi bất ngờ hất tung bàn gỗ cùng giấy bút lên: “A nương, con tiện nhân Triệu Lam Tâm kia bỏ bùa mê gì cho người mà người lại bênh vực ả?
"Còn tiểu muội nữa, vậy mà nàng còn giúp ả đánh con bầm dập."
"Đừng quên, con mới là máu mủ ruột thịt của người, còn ả Triệu Lam Tâm chẳng qua là công cụ sinh con nối dõi cho Thẩm gia mà thôi!”
Ánh mắt a nương trở nên sắc lẻm, bà nhìn Thẩm Đông Lâm chẳng khác gì mũi dao phóng thẳng: “Vậy ta cũng là công cụ sinh con nối dõi của Thẩm gia sao?”
Hắn toát mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước.
Ta cũng chống nạnh bước lên, dồn hắn vào góc tường.
Vừa căng thẳng, hắn liền buột miệng nói rõ ý đồ về lần này trở về: “Nếu cứ thả ả đi, sản nghiệp của ả cũng sẽ theo ả mà mất!"
"Hai người ngu đến mức nào mới để ta hòa ly với ả?!”
Ta liền vung tay tát thẳng: “Chỉ có loại nam nhân vô dụng nhất mới đi nhòm ngó tiền bạc của thê tử mình."
"Ngươi ở kinh thành làm cái phò mã gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=5]
Có mà ngựa ch.ết ấy, vậy mà còn dám thèm khát tiền của tẩu tẩu!”
Cơn tức bốc lên tận óc, lần này ta giơ chân đá thẳng vào bụng hắn.
Hắn ói ra bẩn vật, mắt trợn trắng, ngất lịm tại chỗ.
8
Khi Thẩm Đông Lâm tỉnh lại, người đầu tiên hắn muốn gặp lại là tẩu tẩu.
Hắn ngồi trước bàn đá ở tiểu viện, khoác một chiếc áo dài xanh cũ, sắc mặt tái nhợt.
Thêm vào đó, ngũ quan đoan chính, khi uống trà lại mang chút bệnh trạng yếu ớt, khiến hắn toát ra một loại phong thái công tử thư sinh yếu mềm khác thường.
Nhưng ta biết chắc, hắn tuyệt đối chẳng có ý tốt gì!
Mấy hôm nay, a nương luôn tự trách mình đã thất bại trong việc dạy dỗnhi tử, liên tục nói với tẩu tẩu không biết bao nhiêu lần “xin lỗi”.
Nhưng theo ta, nguyên nhân chẳng phải do cách dạy của a nương mà là hắn vốn đã hỏng từ gốc rễ.
Ta chưa từng gặp a cha, nhưng còn nhớ rõ khi ta còn rất nhỏ, lũ trẻ con hàng xóm thường chế giễu ta là đứa không cha.
Tiếng cười nhạo ấy như vẫn còn vang bên tai: “Thẩm Hạ Lê, a cha ngươi không cần ngươi nữa, bỏ đi theo một đại thương nhân rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thương nhân đó không chỉ cao ráo xinh đẹp mà còn rất giàu.”
“Còn a nương ngươi thì vừa xấu vừa béo, lại chẳng dịu dàng, không giữ nổi trái tim của a cha ngươi, thật vô dụng!”
Ta lập tức xông lên, mặc kệ chúng đông hay ít, từng đứa một đều bị ta đánh cho chừa thói.
Từ nhỏ ta đã khỏe hơn hẳn bọn trẻ đồng trang lứa, ngay cả lũ con trai cũng chẳng phải đối thủ.
Kể từ đó, không ai dám lắm lời trước mặt ta nữa.
Ngoài tiền bạc thì nắm đấm cứng chính là vũ khí răn đe tốt nhất.
A nương ta chẳng hề béo hay xấu. Chỉ là bà ngày ngày phải gánh phân, làm ruộng, ăn nhiều hơn phụ nữ bình thường một chút, nên vóc dáng cũng cường tráng hơn họ.
Vì quanh năm dãi nắng dầm mưa, làn da bà từ đỏ chuyển dần sang đen.
Nhà người khác thì chồng cày vợ dệt, còn bà vừa phải dệt vừa phải cày. Bằng không, ta và Thẩm Đông Lâm chỉ có thể chịu cảnh đói rét.
Sau này khi a huynh đến tuổi lấy vợ, nhà tẩu tẩu cũng không làm khó, mang theo của hồi môn mà gả sang.
Nhà ngoại tẩu tẩu nói, Thẩm Đông Lâm thông minh, sau này là nhân tài làm quan.
Điều quan trọng nhất là a nương ta là một bà mẹ chồng hiếm có khó tìm.
Đối với nữ tử, việc thiếu đi mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu chính là chìa khóa cho một gia đình hòa thuận.
Sau khi tẩu tẩu gả về, Thẩm Đông Lâm vẫn tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng sao chép sách để kiếm thêm, nhưng việc sinh tồn của cả nhà vẫn dựa vào a nương và tẩu tẩu.
Ngày hắn lên đường vào kinh ứng thí, chúng ta đem toàn bộ tiền tích góp cùng mọi thứ đáng giá trong nhà cầm cố, dồn hết cho hắn làm lộ phí.
Nhưng chỉ một tháng sau khi hắn đi, chúng ta nhận được tin hắn có khả năng đã mất mạng.
A nương vì nhiều năm lao lực mà thân thể vốn chẳng còn như trước.
Lần này nghe tin về ca ca, bà như mất hồn mất vía.
Uất nghẹn nhiều ngày cuối cùng nửa tháng sau thì bệnh hẳn.
Năm ấy, tẩu tẩu sinh con suýt mất mạng, thân thể vẫn chưa hồi phục.
Trong nhà túng quẫn đến mức chum gạo cũng cạn đáy.
Cố đại phu vốn rất nhiệt tâm, đã tặng cho nhà ta không ít thuốc men.
Khi đó đã bắt đầu có lời đồn, rằng Cố đại phu từ lâu đã vượt quá giới hạn nam nữ đối với tẩu tẩu.
Ta sợ hãi vô cùng, a nương đã ngã bệnh, nếu tẩu tẩu cũng bỏ đi thì ta biết phải làm sao đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận