Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

A HUYNH CÓ CH.ẾT CŨNG KHÔNG SÁNH BẰNG TẨU TẨU

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-15 13:13:45
Thẩm Đông Lâm tức giận: “Ngươi đừng hòng! Hoặc là ngươi ch.ết! Hoặc là tự hạ mình làm thiếp!”
Đầu óc ta bỗng sáng tỏ. A huynh quay về, chính là muốn chiếm đoạt tiền của tẩu tẩu.
Ta xách dao mổ lợn lao lên: “Mặt ngươi làm bằng tường thành à mà còn dám ra điều kiện?! Cái gì cho ngươi tự tin thế? Nghe mà ta muốn ói! Ngươi tin không, ta gi.ết ngươi luôn bây giờ?! Tự hạ mình á? Ta hạ ngươi xuống mồ tổ Thẩm gia trước đã!”
Lưỡi dao dí sát cổ hắn, khiến hai chân hắn run bần bật: “Thẩm Hạ Lê, Uông đại thẩm nói quả không sai, ngươi thật chẳng có chút dáng vẻ nữ nhi nào, ai dám cưới ngươi?!”
“Ta cần ai cưới?! Không chịu nổi nổi hai nhát dao mổ lợn của ta thì ai xứng cưới ta?!”
Lưỡi dao khẽ cắt rách da cổ hắn. “Tiễn ngươi xuống mồ tổ, còn dán cho mộ ngươi mấy bông hoa men sứ đã là ta tuyệt đối tận tình tận nghĩa!”
Nghe xong, Thẩm Đông Lâm trợn trắng mắt, lại ngất lịm lần nữa.
Đại phu bắt mạch, gật gù.
Ừ, lần này là bị dọa ngất.
Quan càng to, gan càng bé.
11
Ngày thứ sáu kể từ khi Thẩm Đông Lâm ở nhà dưỡng bệnh và dần khá lên, a nương gọi ta cùng tẩu tẩu vào phòng.
Trong mắt bà ánh lên vẻ nghiêm nghị xen chút sắc bén: “Thằng con ngốc của ta đã hưởng bảy năm vinh hoa phú quý, nay bỗng dưng nhớ đến bà mẹ già ở quê, chắc chắn không phải vì lương tâm bừng tỉnh. Các con phải đề phòng cho kỹ.”
Lời vừa dứt, bên ngoài liền vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ba chúng ta cùng bước ra, thấy lão Hồ, chủ cửa hàng trang sức, dẫn theo mấy tên tay chân tiến vào. Trên tay ông ta cầm tờ khế nhà, giơ lên trước mặt: “Nhà các người, Thẩm Đông Lâm đã bán cho ta rồi. Đây là giấy mua bán giữa ta và hắn, cùng khế nhà.”
“Triệu lão bản, mau dắt đàn bà, trẻ con nhà ngươi cút đi.”
Ngôi nhà này vốn do tẩu tẩu mua bằng tiền kiếm được từ cửa hàng, gồm mấy gian phòng và hai cái sân nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=7]

Về sau buôn bán phát đạt, nàng còn mở thêm vài cửa hàng khác.
Khế nhà, khế đất và phiếu tiền ở tiền trang đều được nàng khóa chặt trong một hộc bí mật. Cái hộc này là kỹ thuật từ kinh thành truyền xuống, nghe nói chỉ quan lại quyền quý mới dùng.
Ta lập tức nhận ra giấy tờ trong tay lão Hồ là thật. Chúng ta chỉ đề phòng Thẩm Đông Lâm ở mức thường, lại quên rằng hắn đã sống nhiều năm ở chốn phồn hoa. Vài lớp phòng ngừa trộm cắp của chúng ta, hắn chỉ cần mày mò một lúc là phá được.
Trán ta rịn mồ hôi lạnh.
Tẩu tẩu bước lên kiểm tra, gương mặt vốn điềm tĩnh cũng thoáng hoảng hốt: “Hắn chỉ bán cái này cho ông thôi à?”
Lão Hồ hất cằm, vuốt ria mép, vẻ tiểu nhân đắc ý: “Chỉ cần giẫm được Triệu lão bản dưới chân, tờ khế nhà này là quá đủ.”
Bán cửa hàng khó kiếm người mua hơn bán nhà, huống hồ người ở tiền trang lại quen biết tẩu tẩu. Muốn rút tiền, Thẩm Đông Lâm chắc còn phải dây dưa một hồi.
Tẩu tẩu nhanh chóng trấn tĩnh: “Trang sức và bộ sưu tập của ta cũng đáng giá không ít, đổi lấy khế nhà trong tay ông có được không?”
Lão Hồ “phì” một tiếng: “Lão tử muốn nhìn Triệu lão bản lưu lạc ngoài đường. Trang sức với bộ sưu tập của ngươi, lão tử chẳng hứng thú!”
Thì ra Thẩm Đông Lâm chỉ giỏi mấy trò khôn lỏi, cố tình tìm đến lão Hồ vốn chẳng đội trời chung với tẩu tẩu.
Sắc mặt ta lập tức u ám, ánh mắt lạnh băng quét thẳng vào lão Hồ. Trong lòng hối hận chồng chất.
Nếu không phải vì nỗi sợ và sự ích kỷ thuở nhỏ của ta, có lẽ tẩu tẩu và Cố đại phu đã sớm thành gia lập nghiệp, đâu phải bị trói buộc ở Thẩm gia bao nhiêu năm nay.
Ta quay người, siết chặt con dao mổ lợn: “Tẩu tẩu, Thẩm Đông Lâm là thứ cặn bã, để ta gi.ết hắn cho tẩu!”
Ngay lúc ấy, từ cửa chính vang lên một giọng nói: “Hay là trước tiên đến chỗ ta tạm trú rồi tính kế lâu dài.”
Một vị tướng quân mặc thường phục màu xanh xám bước vào, sau lưng còn có mấy tùy tùng.
Ta khẽ nhíu mày. Sao y lại xuất hiện đúng lúc thế này?

Bình Luận

0 Thảo luận