Vì là dịp Tết nên trong khu này người qua lại đặc biệt đông, tôi vừa khóc vừa nói khiến ai đi ngang cũng dừng lại nhìn hai chúng tôi.
Ngay cả bà chủ, sau khi khiêng hành lý xuống, thấy cảnh này liền tức tối trừng mắt với ông chủ: “Hay nhỉ! Anh nói thật cho em biết, cô gái này là ai? Anh đã làm gì cô ấy?”
“Anh… anh làm gì được chứ?” Ông chủ cuống lên, nói năng cũng lắp bắp.
“Cô ta chạy tới đây khóc lóc bảo lương không đúng. Lương đã đổi từ lâu, chính cô ta cũng biết rõ!”
“Không phải tôi nói cô đâu, Tô Tình, cô có khóc ở đây cũng vô ích thôi. Mỗi ngày cô chỉ làm hai, ba tiếng, tôi dựa vào đâu mà trả lương nguyên ngày cho cô?”
“Câu này đem đi đâu nói cũng chẳng có lý lẽ gì cả! Nói cho cô biết, Tết nhất tôi không muốn đôi co với cô, mau mau cuốn gói về nhà đi!”
Nói xong, hắn móc trong túi ra tờ 50 tệ, ném thẳng vào mặt tôi: “Thôi được rồi, coi như 50 này là tôi cho cô bắt taxi, mau đi đi, đừng ở đây mất mặt nữa!”
Bà chủ nghe vậy lập tức giật lấy tờ tiền từ tay tôi: “Sao lại phải cho cô ta tiền taxi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-th-i-nh-m-qu-n-qu-n-b-n-h-ng&chuong=3]
Anh rủng rỉnh lắm nhỉ, sau này ai cũng như cô ta, đến đây là cho tiền à? Nhà mình đâu phải trạm cứu trợ!”
“Thôi, mau đi đi, lương tính không sai đâu. Cô chỉ làm chừng ấy thời gian mà đòi lương cao, nghĩ gì thế?”
“Nói cho cô biết, nếu không đi ngay, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
4
Tôi cúi gằm đầu, lưng cũng bất giác khom xuống.
Rõ ràng là tôi ra ngoài chạy khách, ngay cả ở công ty, ông chủ cũng đã từng bắt gặp tôi mấy lần.
Lần đầu tiên thấy tôi ra ngoài, lúc về hắn liền gọi tôi vào văn phòng mắng một trận: “Tô Tình! Gọi cô đi làm, chứ không phải cho cô suốt ngày chạy ra ngoài lông bông!”
“Cô tự nhìn xem, doanh số thì chẳng có, giờ làm thì ít ỏi như thế! Cô có phải không muốn làm nữa không?”
Từ hôm đó, tôi càng cố gắng gấp bội, mỗi ngày dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Không ngừng đọc sách về kỹ năng bán hàng.
Dù sao nhân viên lâu năm đã có sẵn khách quen, mỗi tháng chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại là có đơn.
Còn tôi chỉ có thể hết lần này đến lần khác ra ngoài tìm khách.
Để tiết kiệm tiền, rất nhiều đơn hàng là tôi dùng đôi chân của mình chạy mà có được.
Có khách thấy tôi chạy chậm chậm tới, thậm chí còn tốt bụng bảo tôi nghỉ một lát rồi nói chuyện tiếp.
Thế nhưng giờ đây, dù làm việc đến kiệt sức, thứ tôi nhận lại lại hoàn toàn không xứng đáng với công sức bỏ ra.
Ông chủ càng thêm hùng hổ mắng xối xả: “Chẳng trách cô là thứ con hoang không ai cần!”
“Cái loại gì vậy! Thời buổi bây giờ, kiếm được tiền là may lắm rồi!”
“Cử nhân tốt nghiệp trường danh tiếng, một tháng 3.000 còn đầy ra, tôi trả cô ngần ấy mà vẫn chưa hài lòng?”
“Nếu cô thấy chỗ nào trả lương cao hơn, hoan nghênh cô nghỉ việc qua đó!”
Nghe đến đây, tôi mới hiểu ra, thì ra cái quy định đó là đặt ra riêng cho tôi.
Muốn vắt kiệt sức tôi, rồi lại liên tục thao túng tinh thần tôi.
Tôi khẽ cười lạnh, mạnh tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, kẻ đi chân trần nào sợ người đi giày.
Vậy thì tới đi!
Tôi đặt balo xuống, khum hai tay quanh miệng giả làm loa, hét lớn về phía xung quanh: “Mọi người tới xem này, công ty này bớt xén tiền lương của nhân viên, đúng là không biết xấu hổ!”
“Tôi là trẻ mồ côi! Không có tiền trả tiền nhà, bị chủ nhà đuổi, giờ đến cơm cũng không có mà ăn!”
“Vậy mà anh ta còn bớt xén tiền lương của tôi, mắng tôi là đồ con hoang không ai cần!”
“Không biết xấu hổ! Mọi người mau tới xem đi, chính là nhà này đây!”
Tôi hiểu, chỉ khi tôi liều hơn hắn thì may ra mới đòi lại được tiền.
Ông chủ không biết xấu hổ, thì tôi chỉ có thể trơ mặt hơn hắn.
Hiệu quả cũng không tệ, dần dần đã có người xì xào bàn tán: “Người ta là một cô gái trẻ, sắp chết đói đến nơi rồi, nhìn kìa, gầy trơ cả xương, thế mà anh ta còn nỡ bớt xén tiền lương?”
“Tôi nói anh ta đúng là không biết liêm sỉ!”
“Đúng đó! Mau trả lại tiền cho cô ấy đi! Không thì tôi gọi điện cho Sở Lao động ngay bây giờ!”
Nghe vậy, ông chủ cũng bắt đầu lúng túng. Dù sao bây giờ mạng xã hội rất mạnh, chỉ cần một đoạn video là có thể đẩy hắn lên hot search.
Hắn đành nghiến răng nói: “Tôi không hề bớt xén lương của cô ta. Một cô gái trẻ, vừa mới tới thực tập…”
“Không có tiền ăn, tôi có thể cho cô mà, đúng không? Nhưng cô không được vu khống!”
Nói rồi, hắn rút trong ví ra một xấp tiền nhỏ, tầm 1.000 tệ, ném mạnh vào người tôi.
“Thôi đủ rồi, tôi cũng không muốn tính toán với cô nữa! Coi như số tiền này tôi đốt vàng mã cho cô!”
Nói xong, hắn lập tức đưa vợ con lên xe, phóng đi mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận