5
Bên cạnh, những người xung quanh nghe thấy mấy câu đó thì như bừng tỉnh, lại bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về tôi.
“Bây giờ mấy cô gái trẻ vì tiền mà cái gì cũng nói được.”
“Đúng đấy, nếu thật sự bị khấu trừ lương thì báo cảnh sát hoặc kiện ra Sở Lao động là xong.”
“Thôi thôi, sau này mấy chuyện kiểu này đừng dây vào, tránh rước phiền phức.”
Tôi chỉ nghe mấy phút thôi mà hướng dư luận đã xoay ngoắt nhanh đến vậy.
Nhìn đống tiền vương vãi dưới đất, tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, từng tờ một nhặt lên.
Tôi cũng có lòng tự trọng, tôi cũng thấy chua xót.
Nhưng không còn cách nào khác, tôi cần tiền, tôi cần sống tiếp.
Trả lại xe đạp, tôi mới phát hiện vì cãi nhau với ông chủ nên quá giờ, phải trả thêm hai tệ.
Khoảnh khắc đó, tôi không kìm nổi nữa, ngồi ngay trên yên xe mà bật khóc nức nở.
Hai tệ… đủ cho tôi ăn một bữa bánh bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-th-i-nh-m-qu-n-qu-n-b-n-h-ng&chuong=4]
Sao khổ nạn cứ chuyên chọn người nghèo, dây thừng mỏng lại là chỗ dễ đứt nhất.
Khi tôi về đến phòng trọ thì trời đã tối.
Chỉ vì tốn thêm hai tệ cho chiếc xe đạp, tôi đã không nỡ quét mã thuê cái khác, chỉ có thể chậm rãi đi bộ về.
Bà chủ nhà đứng đợi ngay trước cửa phòng tôi, thấy tôi về thì hơi sững lại, nhưng vẫn có phần bực bội mở miệng: “Tiểu Tô, chẳng phải cô nói hôm nay sẽ có lương sao?”
“Tiền đâu? Tôi đợi cô chuyển mãi mà cô không trả lời tin nhắn!”
“Bây giờ cô đúng là…”
Bà còn chưa nói hết câu, tôi đã cúi người thật sâu, khom lưng chào bà.
“Bà ơi, thật xin lỗi. Hôm nay lương có trục trặc, vốn dĩ phải nhận được khá nhiều, nhưng không may sếp khấu trừ mất rồi.”
“Thật sự cháu không cố ý, cháu…”
Phần sau tôi không thể nói nổi, chỉ biết nghẹn ngào nuốt ngược vào trong.
Nghe đến đây, bà chủ nhà dường như có chút xúc động.
Bà hắng giọng: “Thôi thôi, tôi biết là cô không có tiền mà.”
“Cũng đừng lo, tiền điện nước tôi đóng rồi, tiền nhà để cô nợ hai tháng cũng được!”
“Đã vậy thì đổi chỗ làm đi, ông sếp này không đáng tin đâu!”
Nói xong, bà đưa túi bánh sủi cảo trong tay cho tôi.
“Này, chờ cô lâu đến mức bánh cũng nguội rồi, đem về hâm nóng rồi ăn nhé!”
“Thôi nào, đừng khóc nữa, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi bắt nạt cô đấy!”
Dứt lời, bà quay lưng bỏ đi.
Mùi thịt sủi cảo thơm lừng… kể từ khi rời cô nhi viện, tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.
Tôi chẳng kịp hâm nóng, cứ để mặc nước mắt chan vào, ăn hết sạch.
Có cái bụng no rồi tôi mới đủ sức nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Mở điện thoại ra, mới phát hiện mình đã bị đá khỏi tất cả các nhóm chat của công ty.
Chị Lý còn nhắn riêng cho tôi:
【Tô Tô! Cô bị sa thải rồi, nhưng vì tình người nên tháng này cô vẫn được tính chút giờ làm, đây là lương tháng này của cô.】
【Chuyển khoản: 200】
Tôi tức đến bật cười, nhận tiền xong liền nhắn lại:
【Chị Lý, đơn phương chấm dứt hợp đồng thì phải bồi thường đấy.】
Vừa gửi xong, tôi phát hiện mình đã bị xoá khỏi danh sách bạn bè.
6
Đọc đến đây, lòng tôi như bỗng được khơi dậy tinh thần chiến đấu.
Bà chủ nhà cho tôi khất hai tháng tiền thuê, nghĩa là dạo này tôi tạm thời chưa phải lo khoản đó.
Ăn uống thì mỗi bữa một cái màn thầu, hai tệ là đủ sống cả ngày, khát thì uống nước máy.
Như vậy tôi sẽ có đủ thời gian để tìm việc.
Bất chợt, tôi nhớ ra đơn hàng lớn hồi trước, lúc ấy giám đốc Chu của nhà máy rất đánh giá cao sự kiên trì của tôi.
“Tiểu Tô à, tôi rất xem trọng cô. Có nghị lực như vậy thì làm gì cũng sẽ thành công!”
“Nếu sau này sếp cô hồ đồ mà sa thải cô, cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ nhận!”
Trong lòng tôi hơi lo, vì hồi đó tôi từng đi phỏng vấn ở chỗ ông ấy nhưng bị loại ngay vòng đầu, lý do là học vấn không đủ.
Nhưng bây giờ tôi chẳng còn gì để sợ nữa. Cùng lắm thì cứ liều, không được thì gọi một cuộc điện thoại cũng chẳng mất mát gì.
Cùng lắm lại làm lại từ đầu, tiếp tục đi tìm việc thôi.
Thế là sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chờ đúng chín giờ mới gọi điện.
“Tu… tu…”
“Ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là một giọng trẻ con dễ thương, tôi tưởng mình bấm nhầm số nên lập tức cúp máy.
Gọi lại lần nữa, vẫn là giọng trẻ con ấy nghe máy.
Trong lòng tôi hơi hụt hẫng... quả nhiên, chắc chắn họ sẽ không để lại số thật của mình.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm việc thì tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Là giám đốc Chu!
Tôi nói rõ lý do, ông ấy rất vui và bảo tôi đến gặp ông ấy ngay.
Chỉ là điện thoại của tôi chậm kinh khủng, thêm một liên hệ mà mất đến mười phút mới phản ứng, sau đó ông gửi định vị kèm một câu:
【Cô cứ từ từ đến, không gấp.】
Để đến nhanh hơn, tôi vẫn chọn quét mã thuê một chiếc xe đạp, cắm đầu đạp hết tốc lực về phía địa điểm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận